Vô Tận Đan Điền

Chương 2167: Thân thể, linh hồn lột xác (2)




Phía dưới khóa sắt kéo dài không biết tới nơi nào, cũng không nhìn thấy mai rùa Quy Nguyên đâu nữa.
- Lên đi!
Đã không có phù văn thì không cần sợ hãi, Nhiếp Vân vận chuyển nạp vật đan điền sau đó lực lượng rót vào trong thân thể, lực lượng bắt đầu bao phủ kinh mạch của hắn.
- Ân? Không đúng, thân thể của ta...
Lực lượng trở về thân thể, hắn lập tức phát hiện thân thể không đúng.
Lúc này thân thể của hắn càng đáng sợ hơn lúc trước, tất cả tế bào đều có một tiểu phù văn bao phủ óng ánh lập loè, tỏa ra hào quang như mawtjt rời.
Tuy những phù văn này không cường đại giống như phù văn trên khóa sắt nhưng không ngừng thoải mái thân thể, từ đó làm lực lượng cả hắn không ngừng tăng trưởng.
- Linh hồn của ta cũng phát sinh lột xác...
Không riêng thân thể tăng cường, lực lượng trở về, hắn phát hiện linh hồn cũng có tiến bộ nhất định, hiện tại linh hồn và thân thể tương hợp, mặc dù gặp được cường giả hai ngàn tám trăm đại đạo cũng có lực đánh một trận.
Trước kia không sử dụng Thiên Tâm Đằng, Chủ Tể Phù Ấn, sức chiến đấu của hắn tối đa có thể so với cường giả chừng hai ngàn bảy trăm năm mươi đại đạo, lúc này chỉ bằng vào thân thể linh hồn đã có thể so với cường giả hai ngàn tám trăm đại đạo, chỉ bảy ngày ngắn ngủi đã có tiến bộ lớn như thế làm người ta tặc lưỡi.
- Loại thân thể này, chỉ sợ Huyền Thiền Vương, Thanh Diệp vương cũng kém ta...
Nhìn thấy cường độ thân thể, đôi mắt Nhiếp Vân sáng lên.
Chẳng những lực lượng thân thể tăng cường, cường độ cũng cường đại không ít, hắn lúc này chẳng khác gì thân thú hình người, chỉ bằng vào man lực đã có thể đánh bại Huyền Thiền Vương, nếu như lần nữa gặp được đám người Phục Giang vương tử, phối hợp Chủ Tể Phù Ấn, tuyệt đối không cho phép hắn đào tẩu!
- Xem ra Vạn Lực Vương nói úng, có thể bò lên, cho dù linh hồn hay thân thể đều đạt được chỗ tốt to lớn, hiện tại ta xem như đạt được...
Thở ra một hơi, nhớ tới trước khi Vạn Lực Vương nói chuyện, Nhiếp Vân mỉm cười.
Vạn Lực Vương nghe được là truyền thuyết, chỉ cần có thể dọc theo khóa sắt leo lên trên sẽ có được thu hoạch không tưởng, trước kia cho rằng là bảo tàng gì, xem ra đó là rèn luyện thân thể và linh hồn.
Nhũng ngay qua hắn không ngừng leo lên khóa sắt, lực lượng phù văn đã rót vào toàn thân, tuy bây giờ nhìn thân thể, linh hồn biến hóa không rõ ràng nhưng nương theo thời gian gia tăng, thân thể dung hợp phù văn, tất nhiên sẽ có được lột xác không tưởng.
- Nơi đó là cửa vào, vào đi thôi!
Nhìn hết biến hóa những ngày qua, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn lên thế giới giống như viên cầu.
Thế giới này so với cái gọi là thần chi di tích thì nhỏ hơn không ít, không kém hơn thập tuyệt cổ địa bao nhiêu, chung quanh có không gian loạn lưu ngăn cách giống Linh giới, cũng không nhìn rõ tình huống phía trên.
Khóa sắt kéo dài tới giữa viên cầu kia, hít sâu một hơi, thân thể Nhiếp Vân nhảy lên không trung.
Tiên lực rót vào thân thể, hắn sử dụng Phượng Hoàng chi dực bay thẳng vào thông đạo trước mặt.
Ở cuối khóa sắt có cánh cửa, cánh cửa đóng chặt và khắt đầy bí vân.
Lúc này hắn đi tới trơớc cánh cửa.
Bí vân trên cánh cửa khác với trên khóa sắt, không có quá nhiều bài xích, ngược lại làm cho hắn có cảm giác thân cận.
Nhiếp Vân biết rõ loại thân cận này chính là vì phù văn trên khóa sắt rót vào trong thân thể, nếu không có đoạn kinh nghiệm này, trực tiếp bay chỉ sợ sẽ bị đánh chết, mặc dù cường giả Tông Chủ đỉnh phong cũng không may mắn thoát khỏi.
Vươn tay về phía cánh cửa, phù văn trong người tương giao với bí vân trên cánh cửa, lực lượng quán thông toàn thân, ôn hòa như xuân, mệt nhọc trên thân thể biến mất.
Bàn tay khẽ động.
Két..
Cánh cửa từ từ mở ra.
Hô!
Cửa vừa mở ra, mùi vị huyết tinh sát phạt lập tức ập vào mặt, Nhiếp Vân nhướng mày.
Vèo!
Mùi huyết tinh nồng đậm này đối với người khác mà nói có thể sẽ không chịu nổi, với hắn mà nói không có vấn đề gì, thân thể nhảy lên, hắn như con cá bơi vào trong cánh cửa.
Lạch cạch!
Vừa tiến vào cánh cửa đã tiến vào thế giới khác, trọng lực cường đại như nam châm hút lấy cây sắt, thân thể hắn lắc lư hai cái suýt nữa ngã xuống đất.
Nếu không phải trước kia thông qua phù văn rèn luyện thân thể, chỉ sợ hắn đã bị thương.
Khó trách có cách nói leo khóa sắt và sử dụng đồ quyển có khác biệt với nhau, hiện tại quả nhiên nhìn thấy chênh lệch, nếu như không thông qua khóa sắt, thân thể trải qua phù văn rèn luyện, vừa vào thân thể bị xé rách, tuy thực lực bây giờ không tử vong nhưng không có khả năng hoạt động thong dong.
Đứng thẳng người lên Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn chung quanh.
Nhìn thế giới trước mặt, cũng không giống như trong tưởng tượng là nó sẽ phồn hoa dồi dào, khắp nơi đều là bảo bối, nơi này vô cùng hoang vu.
Loại hoang vu này không có bất kỳ sinh cơ nào, người ta có cảm giác như tiến vào trong tử địa có phần tương tự thiên địa lục đạo và đại thế giới vứt đi, khắp nơi tràn ngập tuyệt vọng và tử vong.
Có kinh nghiệm ở đại thế giới, Nhiếp Vân cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, Phượng Hoàng chi dực chấn động và bay đi.
Tuy không gian nơi này áp bách rất lớn nhưng thực lực của hắn bây giờ đã có thể so với cường giả hai ngàn tám trăm đại đạo, phi hành là chuyện vô cùng đơn giản.
- Tthế giới này hạn chế thiên phú linh hồn lực và thiên nhãn, mặc dù thiên nhãn toàn lực vận chuyển cũng chỉ có thể nhìn thấy phạm vi mười dặm mà thôi!
Bay trên không trun, Nhiếp Vân đã biết rõ tình huống bây giờ, không gian nơi đây hạn chế linh hồn và thiên nhãn rất mạnh giống Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, bằng vào thực lực bây giờ, vận chuyển thiên nhãn có thể nhìn rõ phạm vi trăm triệu dặm cũng không khó khăn, ở nơi này chỉ có thể nhìn được mười dặm mà thôi.
Nơi này còn có thể dùng thiên nhãn nhìn mười dặm, nếu sử dụng linh hồn chỉ bao phủ phạm vi trăm mét.
Nơi này quá đáng sợ.
Nếu như không có thiên nhãn thiên phú tiến vào nơi này, chỉ sợ không khác gì lâm vào sương mù như ở Tê Thiên Lĩnh, gần như không nhìn thấy cái gì.
- Như vậy... Ta làm sao tìm được thần điện đây?
Nhiếp Vân cảm thấy buồn bực.
Tuy không gian này không lớn nhưng thật sự không kém thập tuyệt cổ địa bao nhiêu, nơi lớn như thế, còn lớn hơn mấy trăm đại lục Phù Thiên, làm sao tìm được thần điện?
Nếu thật muốn dựa vào vận khí lục lọi đường đi, chỉ sợ thời gian ba tháng cũng không tìm được.
- Thiên phú thiên cơ sư!
Tinh thần khẽ động, Nhiếp Vân bắt lấy bầu trời, một dòng sông thiên cơ xuất hiện trước mặt hắn, hai mảnh mai rùa rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.