Vô Tận Đan Điền

Chương 2342: Toàn bộ thần phục (2)




- Đa tạ chủ nhân!
Cảm nhận được thân thể biến hóa, sắc mặt Bạch Đầu tôn giả vui vẻ, vội vàng quỳ xuống, vui lòng phục tùng.
Nếu như nói vừa rồi bị bức bách thần phục là bất đắc dĩ, lúc này tâm tư cũng cải biến.
Hai người này không biết chút tin tức gì về hai quan nhưng có thể nhanh chóng đi vào nơi đây, hơn nữa còn không bị thương, có lẽ thần phục hắn mới là lựa chọn tốt nhất.
- Ta cũng thần phục, nhưng ta không có linh hồn...
Thấy Bạch Đầu tôn giả thần phục liền khôi phục thương thế, Tử Đồng Bất Hủy do dự sau đó lên tiếng.
Trước mắt Di Tương đã cứu hắn mấy lần, hắn vẫn có cảm nhận không tệ, hơn nữa lúc này tình thế bắt buộc, cũng không phải do hắn không đồng ý.
- Không có linh hồn rất đơn giản, phát lời thề hỗn độn đi.
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
Tử Đồng Bất Hủy là tính mạng hỗn độn, lời thề hỗn độn nhất định hữu dụng với hắn, hơn nữa lực chế ước càng lớn, bảo hắn phát lời thề cũng không khác gì hiến tế linh hồn.
- Tốt!
Tử Đồng Bất Hủy nhanh chóng phát lời thề hỗn độn, giống như trước đây, hắn cảm nâận có hỗn độn chi lực tiến vào trong thức hải, từ đó hắn cũng có lực khống chế Tử Đồng Bất Hủy.
- Chỉ còn lại ngươi!
Nhiếp Vân nhìn sang Phù Ám Triều.
- Ta... Ta có thể dùng chuyện biết rõ trao đổi!
Phù Ám Triều cắn răng.
- Trao đổi? Ngươi còn có tư cách sao? Nếu như ngươi hiểu nơi này rất nhiều, không có khả năng mang bọn họ bồi hồi và chật vật như thế, đến bây giờ còn chưa tìm được địa phương, đừng nói nhảm, còn ba giây, không đồng ý thì đi chết đi.
Nếu trước kia đối phương nói lời này hắn sẽ tin tưởng, bây giờ nói ra đã không còn ý nghĩa gì, nếu quả thật biết rõ rất nhiều chuyện cũng không mang đám người đi lòng vòng và đụng phải mình.
- Ta...
Sắc mặt khó coi, Phù Ám Triều nói không ra lời.
Đối phương nói là tình hình thực tế, hắn biết một ít về hai quan trước, tiến vào nơi này lại không biết gì cả.
- Tốt, ta đáp ứng!
Cắn răng và xoắn xuýt trong lòng, Phù Ám Triều đành phải ngẩng đầu lên.
Không đáp ứng cũng không được, trước kia đối phương cường thế, hiện tại đã thu phục Tử Đồng Bất Hủy và Bạch Đầu tôn giả vào trận doanh, tự nhiên càng thêm lợi hại, không đáp ứng thì đối phương sẽ chém giết hắn.
- Rất tốt, không nên phản kháng, ta mang các ngươi đi một nơi, chữa tốt thương thế của các ngươi!
Một lát sau Phù Ám Triều hiến tế linh hồn hoàn tất, cảm nhận được ý niệm của đối phương, tuy mang theo không cam lòng nhưng không thể tránh được, Nhiếp Vân hừ một tiếng, mọi người đồng thời biến mất tại chỗ.
Sau một khắc đi vào nạp vật thế giới.
Tử Đồng Bất Hủy và Phù Ám Triều tổn thương khác với Bạch Đầu tôn giả, đã không phải sinh cơ đơn thuần là chữa khỏi, bằng vào thủ đoạn bình thường, Nhiếp Vân cũng không thể tránh được, vào trong nạp vật thế giới thì khác, hắn là chúa tể duy nhất, thương thế gì cũng không làm khó hắn.
Điểm một chỉ về phía trước, một đạo khí tức đặc thù bao phủ Tử Đồng Bất Hủy và Phù Ám Triều, chỉ trong nháy nắt thương thế trên người của hai người hoàn hảo như ban đầ, cũng không có vấn đề gì.
- Nơi này...
Hai người nhìn nhau, đồng thời hoảng sợ.
Bọn họ biết rõ thương thế của bản thân mình, trọng thương như thế không có thời gian cả tỷ năm tuyệt đối không thể hoàn hảo, hiện tại đổi phương điểm một cái đã chữa tốt, cho dù chúa tể cũng không có năng lực này.
- Nếu các ngươi đã quy thuận ta, toàn bộ nghe theo mệnh lệnh, Phù Ám Triều, ngươi nói những chuyện sau khi chúng ta rời đi cho ta nghe.
Không để ý tới thái độ của bọn họ, Nhiếp Vân thản nhiên nói.
Nếu thành người hầu của mình, cũng không cần phải nhiều lời, nên hỏi cứ hỏi, vì cái gì mấy người bọn họ bị thương nặng như thế.
- Sau khi ngươi rời đi chúng ta đi ra Âm Hồn Giản...
Phù Ám Triều vội vàng giải thích.
Bọn họ gặp những chuyện không khác gì Nhiếp Vân, thời điểm ở cửa thứ nhất Âm Hồn Giản biết rõ nên nên đánh nát cây cầu, thương thế cũng không lớn, cứ thứ hai không có vận khí tốt như vậy.
Bọn họ cũng gặp được Vu Ba, cuối cùng là Phù Ám Triều thi triển bí thuật bức hắn rút lui, mọi người thành công đào thoát.
Tuy thành công đào tẩu nhưng moi người cũng trọng thương, chính là bộ dáng hiện tại
- Các ngươi vào đây khi nào? Gặp được cái gì?
Nghe Phù Ám Triều nói xong, Nhiếp Vân biết rõ đối phương chỉ vượt qua cửa thứ hai trước mình một lúc, khả năng bọn họ vừa qua cửa thứ hai thì hắn đã xuất hiện, lúc này hỏi ra nghi hoặc khác.
- Chúng ta chỉ tới đây vài phút, cũng không phát hiện cái gì, giống như nơi này không có cái gì...
Phù Ám Triều lắc đầu:
- Ta không rõ bên trong có cái gì.
Đúng như hắn đoán, nếu biết rõ cái gì đã sớm đi vào, không biết rõ thì đi dạo.
- Đi ra xem một chút, có lẽ có thể tìm được dấu vết để lại.
Thấy đối phương thật sự không biết, cũng không hỏi ra vấn đề hữu dụng, tinh thần Nhiếp Vân khẽ động, đám đông rời khỏi nạp vật thế giới, một lần nữa trở lại đại điện lúc trước.
Đại điện lúc này yên tĩnh như thường, cũng không có âm thanh gì, yên tĩnh như đêm khuya.
Đi dọc theo đại điện một hồi, quả nhiên đúng như Phù Ám Triều nói, cũng không tìm thấy đầu mối gì, nơi đây giống như cái lồng sắt, cho dù đi hướng nào cũng trở về nơi cũ, không tìm thấy đường ra.
- Nơi này nhất định là mê cung, bằng không chúng ta không có khả năng đi cả buổi vẫn quay lại nơi cũ.
Đoạn Diệc nhìn mặt đất dưới chân và lên tiếng.
Thời điểm đi ngang qua vừa rồi, hắn cố ý giẫm hố sâu trên mặt đất, hiện tại lại đi đến nơi đây, nói rõ bọn họ đi một vòng nhưng vẫn quay lại nơi cũ.
- Biết là mê cung cũng không có biện pháp, chung quanh có hoàn cảnh giống nhau như đúc, cũng không phân biệt ra cái gì, cũng không có đường ra, ngay cả thiên nhãn đại đạo cũng vô dụng, trừ phi biết rõ lối ra ở đâu, nếu không chúng ta sẽ bị nhốt tại nơi này.
Phù Ám Triều lắc đầu.
Đại điện này vô cùng quỷ dị, cho dù đi tới nơi nào cũng giống nhau như đúc, thiên nhãn đại đạo cũng bị ngăn cách, mặc dù mọi người quan sát thời gian dài như vậy nhưng không có phát hiện ra cái gì.
- Làm sao bây giờ?
Mọi người nhìn sang Nhiếp Vân.
Nhận hắn làm chủ, mọi người lúc này đều dùng hắn làm trung tâm, nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Mặc dù Phù Ám Triều biết rõ hai quan trước nhưng không hiểu gì về hai quan này, cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt.
- Lấy binh khí của các ngươi ra nện những bức tường này.
Nhiếp Vân cau mày suy nghĩ, nhìn một hồi và lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.