Vô Tận Đan Điền

Chương 991: Tế tự




Nàng bị vây ở nơi này cũng là lúc con gái mới mấy tuổi, hiện tại hơn mười năm qua đi, có lẽ đã lớn rồi.
- Thế nào, cân nhắc xong lại trả lời thuyết phục, bọn họ biết rõ ngươi ở nơi này, giữ lại là tai họa, ta là người ưa thích không lưu lại rắc rối cho mình, không đáp ứng, trảm thảo trừ căn với ta mà nói phi thường dễ dàng!
Di Hoa bình thản nói chuyện nhưng mang theo uy hiếp mười phần.
- Tốt... Ta sẽ làm chuyện này vì ngươi nhưng ngươi phải phát lời thề thiên đạo, sau khi đáp ứng ta không được làm tổn thương bọn họ, bọn họ chỉ là người bình thường, còn không có thực lực Bất Hủ, cho dù biết rõ ta ở chỗ này cũng không có khả năng tạo thành phiền toái với ngươi...
Trong nội tâm tuy phẫn hận nhưng cuối cùng nữ nhân vẫn cắn răng đáp ứng.
Một nữ nhân một khi lập gia đình, tâm tư của nàng sẽ đặt vào trượng phu và hài tử, nàng cũng không ngoại lệ.
Trượng phu và con gái, chỉ là người bình thường, thực lực trượng phu còn không đạt tới Bất Hủ, mặc dù biết rõ mình ở nơi đây thì thế nào chứ? Cũng không có khả năng xông vào nơi đây cứu nàng ra.
Suy nghĩ duy nhất của Di Hoa có thể không đối phó bọn họ, chỉ muốn bọn họ an toàn là tốt rồi.
- Lời thề thiên đạo?
Di Hoa nhướng mày, nhớ tới phải cứu muội muội, bàn tay mở ra và cử động.
- Di Hoa ta hiện tại phát ra lời thề thiên đạo, chỉ cần người nhà Minh Lan Tâm không đối phó ta, ta tuyệt đối không động đến bọn họ mảy may, nếu như vi phạm, cam nguyện tiếp nhận trừng phạt, ta sẽ không cách nào vượt qua lôi binh kiếp, chết oan chết uổng!
- Vậy thì tốt!
Thấy hắn phát lời thề, nữ nhân tên Minh Lan Tâm tin tưởng vài phần
- Thả ta ra.
- Tốt!
Bàn tay Di Hoa đánh tới một trảo, tế đàn tỏa ra hào quang lập lòe, thân thể Minh Lan Tâm của nàng giãy dụa và rời đi.
Là linh hồn thể, nhìn dung mạo hơn ba mươi tuổi nhưng cho dù dáng người hay dung mạo cũng không có thể bắt bẻ, còn hơn cả một ít thiếu nữ, khi còn sống tuyệt đối là một tuyệt thế mỹ nữ ngàn dặm có một.
- Thời điểm ta tế tự, chủ nhân sẽ xuyên thấu qua ngăn cách thiên địa và hàng lâm một ý niệm, hi vọng ngươi có thể cung kính, bằng không chủ nhân không giúp đỡ ra tay, cho dù linh hồn ta bị quản chế thì ngươi cũng chẳng có biện pháp nào!
Đi tới, sắc mặt Minh Lan Tâm ngưng trọng nói ra.
Thời điểm nói tới chủ nhân, linh hồn thể của nàng nhẹ nhàng run rẩy, dường như lực uy hiếp quá lớn với nàng.
- Yên tâm đi, mục đích của ta là cứu muội muội, sẽ không làm chuyện khác người.
Di Hoa nghiêm túc.
Hắn cũng biết đang mang trọng đại, không dám nói nhảm dư thừa.
- Ân!
Minh Lan Tâm gật gật đầu, ngọc giơ tay lên, bảo vật trong đại sảnh đã chuẩn bị tốt, chúng đột ngột bay lên đài tế tự.
- Linh hồn sư vĩ đại, chủ nhân, tại hạ Minh Lan Tâm dâng lên tế phẩm ít ỏi, thỉnh xin giúp đỡ và ủng hộ!
Làm xong những lời động tác, Minh Lan Tâm quỳ trên mặt đất và gào to, nàng không ngừng đọc chú ngữ quỷ dị, ngay sau đó có lực lượng đặc thù dung nhập vào trong tế đàn, tất cả bảo vật trân quý tỏa ra hào quang sáng ngời như thiêu đốt, lơ lửng chung quanh tế đàn và chiếu rọi tế đàn càng quỷ dị và âm trầm.
Ầm ầm!
Nương theo bảo vật thiêu đốt và tiêu hao, không gian đột nhiên chấn động và bị xé rách tạo thành khe hở, một gương mặt người cực lớn xuất hiện sau chú ngữ.
Cũng là nữ tử, hai mắt lạnh lùng âm hàn, thân thể giấu trong hư không, thấy không rõ biểu lộ, không rõ dung mạo.
- Đáng sợ...
Di Hoa chỉ liếc mắt nhìn đã cảm thấy trước mặt toàn màu đen, dường như tùy thời sẽ bất tỉnh.
Hắn đã đạt tới Phá Không Cảnh sơ kỳ đỉnh phong, linh hồn đạt tới Linh cấp đỉnh phong bậc thứ tư, thực lực như thế chỉ nhìn một cái đã váng đầu, đủ thấy nữ tử này cường đại tới mức vượt qua tưởng tượng của hắn.
Căn bản không phải thực lực hắn bây giờ có thể tưởng tượng.
- Chuyện gì!
Mặt người nói một tiếng.
Giọng nói không lớn nhưng làm cho hắn mê muội và bị trùng kích, dường như chỉ cần giọng nói hơi lớn là có thể xé rách linh hồn của hắn, Linh cấp đỉnh phong cũng khó có thể may mắn thoát khỏi.
- Tthuộc hạ biết không thể không quấy rầy chủ nhân, thỉnh cầu chủ nhân cứu một người, người này là muội muội của Di Hoa tông chủ, đây là đồ vật chứa đựng dấu vết linh hồn của nàng, thuộc hạ cam nguyện cống hiến linh hồn, thỉnh cầu chủ nhân trợ giúp!
Minh Lan Tâm giơ ngón tay lên, một ngọc bài không lớn bay lên tế đàn, ngay sau đó linh hồn của nàng thiêu đốt giống như tiến hành hiến tế quỷ dị nào đó.
- Ân!
Đôi mắt nữ tử kia không mang theo chút tình cảm gì, cũng không quan tâm linh hồn thể của thuộc hạ hay ai khác, chỉ ứng một tiếng, ngay sau đó khí tức cường đại tới cực điểm bộc phát
Ba!
Lúc này ngọc bài tan vỡ thành bụi phấn, ngay sau đó dấu vết linh hồn trong suốt trong ngọc bài càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng sáng, dường như nàng dùng bàn tay vô hình nào đó đang tái tạo linh hồn.
- Ân? Người nọ là chết như thế nào?
Đột nhiên mặt người chấn động.
- Ta... Ta cũng không biết!
Thấy Minh Lan Tâm và mặt người nhìn qua, Di Hoa vội nói.
Hắn thật sự không biết Di Tĩnh chết như thế nào, duy nhất biết rõ tin tức chính là Di Lâm nói.
- Nàng bị lực lượng siêu việt thế giới này đánh chết, khi nàng chết không ở đại lục Phù Thiên, nếu không dấu vết linh hồn trong ngọc bài cũng bị gạt bỏ.
Mặt người nói một câu giống như lẩm bẩm.
- Tuy lực lượng này lợi hại nhưng dường như cũng không phải mạnh nhất, không làm khó được ta...
Ầm ầm!
Nàng vừa mới nói xong, linh hồn hư huyễn trên không trung ngưng tụ thành hình, lúc này ngưng tụ dung mạo của Di Tĩnh.
Lúc này hai mắt Di Tĩnh nhắm nghiền, cũng là linh hồn thể nhưng nằm trên tế đàn không nhúc nhích.
- Người đã cứu sống!
Ầm ầm!
Nương theo đó là lời nói lạnh như băng biến mất, mặt người lập tức biến mất không thấy gì nữa, cả đại điện khôi phục yên tĩnh như ban đầu, dường như chuyện vừa rồi chỉ là giấc mộng.
- Linh hồn nàng đã hoàn hảo như lúc ban đầu, qua một hồi sẽ tỉnh lại, ta có thể làm được chỉ có như vậy...
Minh Lan Tâm quay đầu nhìn về phía Di Hoa, lạnh lùng nói:
- Đừng quên ngươi đáp ứng chuyện của ta, nếu như vi phạm, ta thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi.
Lúc này linh hồn Minh Lan Tâm thể đình chỉ đốt hao tổn, tuy thời gian không dài nhưng hư nhược không ít, dường như tùy thời mất đi và tử vong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.