Vô Tận Kiếm Trang

Chương 257: Hành hỏa




Tài phú sắc đẹp cái gì cũng không có tuy nhiên Diệp Bạch cũng không cam chịu xuống dưới hắn muốn nghe hai người này nói gì.

- Hoàng Linh Cốc Tâm Lan hai người các ngươi thúc thủ chịu trói đi đừng có hòng phản ứng nữa, chẳng phải là một cây Thất Nhãn Khổng tước thôi sao làm người trong đội ngũ chúng ta từ nay về sau nếu như lấy được linh hoa chúng ta sẽ cho các ngươi mỗi người một cây, đảm bảo các ngươi có thể đi vào hàng ngũ hai mươi lăm người, gia nhập Tử Cảnh Cốc.

Đó là một đồng đội của Hoàng Linh, Lam y Huyền Tu.

Khuôn mặt của Hoàng Linh vì tức giân mà trở nên đỏ bừng, lồng ngực phập phồng hiển nhiên là nàng rất muốn mắng mà không được. truyện được lấy tại TrumTruyen.vn

Ánh mắt của nàng đỏ lên như muốn khóc, xuyên qua lớp sương mù có một màn hơi nước, hiển nhiên ba người này trước kia là đồng đội nhưng hiện tại Hoàng Linh đã căm hận hắn đến tận xương tận tủy.

Ngược lại với nàng thiếu nữ áo vàng Cốc Tâm Lan lại bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng nhìn năm người kia mà nói:

- Ta không ngờ các ngươi lại hèn hạ như vậy, lúc trước ta còn tưởng các ngươi là người tốt, xem ra hiện tại ta đã nhìn lầm.

Các tổ đội ở Âm Nguyệt Hạp cốc không ít được thành lập. Hoàng Linh cùng với Cốc Tâm Lan chọn hai người thực lực thoạt nhìn không tệ mà hợp thành tổ đội. Sau khi phát hiện ra linh thảo, ba gã đồng đội của bọn họ liền đỏ mắt đổi ý, Hoàng Linh và Cốc Tâm Lan không ngờ sau đó lại bị mai phục.

Đôi mắt Diệp Bạch hiếu kỳ nhìn thiếu nữ áo vàng, lúc trước ở trên quảng trường, Diệp Bạch vẫn chưa chú ý tới nàng. Trong hơn một trăm đệ tử thí luyện thì có tới hai mươi người là nữ tử, trong đó xuất chúng nhất dĩ nhiên là hoàng linh, lúc đó Diệp Bạch chỉ chú ý tới nàng mà không để ý tới thiếu nữ áo vàng kia.

Hiện tại nhìn kỹ mới nhận ra dung mạo của nàng tuy không bằng Hoàng Linh nhưng độ trấn định thì tốt hơn rất nhiều, từ người nàng toát ra một khí chất của tiểu thư khuê các, giống như là một đóa u lan.

Cảm giác này giống như đã từng gặp ở đâu. Diệp Bạch thì thào hai câu. Cốc Tâm Lan, Cốc Tâm Hoa.

- Chẳng lẽ..

Đôi mắt cảu Diệp Bạch chớp động, cả hai người đều họ Cốc hơn nữa khí chất vô cùng giống với nhau, Diệp Bạch cẩn thận đánh giá một lần nữa thì phát hiện ra Cốc Tâm Lan tuy không có khí thế bức người như Cốc Tâm Hoa nhưng đều có một sức mạnh đánh vào nhân tâm.

Nhìn kỹ thì dung mạo của hai người có bảy phần tương tự với nhau.

- Cốc Tâm Lan này cùng với một trong thất đại đệ tử hạch tâm Cốc Tâm Hoa không có quan hệ gì với nhau chứ?

Diệp Bạch thì thào suy đoán và liên tưởng, hiển nhiên hai người này quá giống nhau, tên cũng tương tự nhau, hắn không thể không nghĩ đến.

- Tuy nhiên chuyện này cũng không quan hệ gì, Phát giác ra mình đã nghĩ quá nhiều, Diệp Bạch cũng chỉ cười. Bất kể là Cốc Tâm Lan hay Cốc Tâm Hoa cũng chẳng liên quan gì đến hắn, Diệp Bạch không cần phải quan tâm, cho nên hắn chỉ cười một tiếng.

Tên huyền sĩ áo lam kia nghe thấy lời nói của Cốc Tâm Lan xong thì cười ha hả nói:

- Khoan hãy nói, lúc trước ta chỉ thấy có Hoàng Linh, không chú ý tới ngươi, thậm chí đi cùng đường với ngươi lâu như vậy mà vẫn chưa liếc nhìn ngươi, ngươi thật sự là đáng sợ, lúc này ta mới phát hiện, tuy ngươi nhan sắc kém so với Hoàng Linh nhưng đều có phong vị.

Sau này đi theo ta ở Tử Cảnh Cốc được hô phong hoán vũ, nổi tiếng người người tôn kính, các ngươi thấy thế nào?

Hoàng Linh xoa xoa mắt mà phi một tiếng, ngón tay của nàng cấm lấy bảo kiếm màu xanh mà đặc ở trước ngực, Cốc Tâm Lan thì không để ý tới.

Huyền sĩ áo lam kia thấy thế thì lạnh lùng cười nói:

- Rượu mời không muốn uống lại muốn uống rượu phạt, đúng là không biết tốt xấu, bên ngươi chỉ có hai người bên ta có tới năm người, các ngươi không phải là đối thủ, đừng trách ta ngoan tâm thủ lạt.

Cuối cùng hắn lại nhìn về phía Hoàng Linh và Cốc Tâm Lan mà lạnh lùng nói tiếp:

- Cuối cùng ta hỏi các ngươi một câu hàng hay không hàng? Nếu như cố chấp thì đừng trách chúng ta.

Hoàng Linh và Cốc Tâm Lan đều không trả lời, cả hai người đều ngưng thần tập trung mà lo lắng.

Cốc Tâm Lan cũng bắt đầu vận khởi huyền khí, cả hai người đều hiểu rõ, trận chiến này khó mà tránh khỏi, dù biết là nguy hiểm nhưng các nàng cũng sẽ không thể không chiến mà đã khuất phục.

Áo lam thanh niên cầm đầu thấy thế thì lạnh lùng cười nói:

- Đã như vậy thì đừng trách chúng ta vô tình.

Hắn vung tay lên, cả thân hình chuyển động, hóa thành một đạo lam quang mà tiến về phía trước. Ở bên hông bốn thanh trường nhuyễn kiếm xoay tròn bay ra, lượn một vòng trên không, chợt hồng chợt tím đâm về phía trước,

Cốc Tâm Lan ở phía đối diện nhìn thấy kiếm này thì ngạc nhiên nói:

- Không hay đây là một trong những thần binh trấn gia của Trương gia các ngươi Tử Ngục Lôi Quang Kiếm.

Bảo kiếm nổi tiếng của Trương gia chính là thanh Tử Ngục Lôi Quang kiếm này, tuy chỉ là tam giai đê cấp nhưng chắc chắn đó là một huyền binh, giá trị không hề thua một thanh huyền binh tam giai trung cấp.

Lôi Hỏa, lôi điện, lôi lung có thể nói thanh kiếm này so với bất kỳ một thanh huyền binh tam giai đê cấp nào cũng trân quý hơn, Trương gia cam lòng đem một thanh huyền binh tuyệt thế như vậy ban cho Trương Vô Tiền, khó trách mà hắn lại kiêu ngạo và ngông cuồng như vậy.

Trương Vô Tiền cười ha ha nói:

- Thế nào, biết sợ rồi sao, biết sợ rồi sao còn không đầu hàng đi.

Thanh kiếm này là niềm kiêu ngạo của hắn, hắn cất giấu rất kỹ ngay cả đồng bọn của hắn cũng không biết, hiện tại vì để thể hiện thực lực của mình mà hắn mới lấy ra.

Thanh kiếm này hắn cầu xin Trương lão gia tử ba ngày ba đêm mới được lão đưa cho mang vào thí luyện Tử Cảnh Cốc trong thời gian ngắn, theo như lời của Trương lão gia tử thì thanh kiếm này còn trân quý hơn cả một thanh huyền binh tam giai trung cấp, Trương gia góp nhặt nhiều năm như vậy cũng chỉ được một thanh huyền binh đặc biệt như thế.

Cốc Tâm Lan liền lộ ra một vẻ ngưng trọng, chỉ là nàng cũng không lùi bước mà lạnh lùng hừ:

- Hỏa kiếm cũng phải nhìn vào người của nó, rơi vào tay của ngươi, thanh kiếm này quả nhiên là bị làm nhục uy danh.

Trương Vo Tiền bị chọc giận liền lộ ra vẻ giữ tợn, hắn hừ một tiếng noi:

- Các ngươi muốn tìm cái chết.

Hắn chuyển động cổ tay, một luồng huyền khí từ cánh tay toát ra, truyền tới thanh trường kiếm màu tím, theo huyền khí rót vào, thanh kiếm này tỏa sáng, một luồng kiếm khí vô tận phong bạo hiện lên.

Kiếm khí thật nặng bức ra, xẹt qua, tạo thành một đạo kiem quang thật dài, ở trên mặt đất có cả vết nứt.

Hai mắt của Diệp Bạch sáng rực lên:

- Nếu như mình lấy thanh kiếm này lập nên Tiểu Ngũ Hành kiếm trận thì không biết mạnh như thế nào đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.