Vô Tận Kiếm Trang

Chương 311: Trấn áp




Đạm Thai Thiên Phong xấu hổ, hắn xuất thân từ Đạm Thai gia tộc. Đạm Thai gia tộc từ trước đến nay đều vượt qua Diệp gia một bậc. Lúc này Đạm Thai Tử Nguyệt hào quang tỏa sáng khiến cho người người đố kỵ, nếu như Đạm Thai Tử Nguyệt có ở đây thì hắn dĩ nhiên không lo lắng nhưng hết lần này tới lần khác Đạm Thai Tử Nguyệt lại ở nội tông, nếu như hắn có chuyện xảy ra thì Đạm Thai Tử Nguyệt chắc chắn ứng cứu không kịp.

Cho nên hắn càng phải cẩn thận. Diệp Bạch Diệp Khổ dù sao cũng là đệ tử Diệp gia, tuy mấy người bọn họ đều tới từ cùng một nơi nhưng dù sao trước kia Diệp gia cùng với Đạm Thai gia cũng tranh đấu gay gắt với nhau. Lần này Diệp gia xuất hiện những người siêu việt, có cơ hội trở thành gai tộc lớn nhất ở Hỏa Vân thành, các trưởng lão Diệp gia đối với chuyện này dĩ nhiên là không bỏ qua.

Ai biết đệ tử Diệp gia không có suy nghĩ như vậy. Đạm Thai Thiên Phong, Đạm Thai Tử Nguyệt hai người là hai đại thiên tài của Đạm Thai gia, tuy Đạm Thai Tử Nguyệt rất chói mắt nhưng nếu mất đi Đạm Thai Thiên Phong, Đạm Thai gia tộc cũng sẽ chịu đả kích rất lớn.

Cho nên vị trí hiện tại của Đạm Thai Thiên Phong rất xấu hổ, lúc này hắn may mắn mình chính là người của Đạm Thai gia, thế gia đệ nhát, có kỳ tài ngút trời Đạm Thai Tử Nguyệt. Tuy nhiên so với đám người Diệp Bạch Diệp Khổ thì hắn không thể so sánh. Diệp Bạch Diệp Khổ chính là hai người mạnh nhất, những người khác như Diệp Khuyết Diệp Bồng Lai, Diệp Thiên Nhi cũng là những cường giả mạnh mẽ, bọn họ ở cạnh Diệp Bạch và Diệp Khổ thì chắc chắn sẽ an toàn.

Mà La Long Hạc tuy hiện tại cũng xấu hổ nhưng dù sao hắn cũng là đệ tử La gia, đối với Diệp gia không có uy hiếp gì, ngược lại ngày thường lại thường xuyên giao hảo với Diệp gia, chỉ cần có thể giúp thì Diệp Bạch và Diệp Khổ nhất định sẽ giúp.

Đồng thòi Đạm Thai Thiên Phong trở nên trầm mặc ít nói, chưa bao giờ hắn phát biểu ý kiến của mình trước, luôn im lặng, cố gắng tỏ ra mình khiêm tốn.

Cho nên điều hắn sợ nhất chính là chuyện không may, nếu như Diệp Bạch, Diệp Khổ gặp phải chuyện không may thì bọn họ còn có người đối phó được, hoặc La Tiền La Long Hạc gặp chuyện không may bọn họ cũng ra tay, chỉ có mình mình, thoạt nhìn tuy là cùng một đám người, nhưng nếu sự tình xảy ra, Đạm Thai Thiên Phong cũng không dám ôm hi vọng xa vời Diệp Bạch và Diệp Khổ sẽ ra tay trợ giúp mình.

Khi đó mình chỉ thể dựa vào chính mình. Mình cô độc không nơi nương tựa, bất kỳ trận gió nào cũng có thể đánh ngã.

Cho nên Đạm Thai Thiên Phong vẫn yên lặng, đưng ở sau cùng, không dám vượt qua. Giả sử sự tình có xảy ra, thì bọn người Diệp Khổ, Diệp Bạch cũng ở phía trước, xác suất gặp chuyện không may thì hắn thấp hơn mọi người nhiều lần.

Tuy nhiên khi mọi chuyện gặp họa thì bọn họ cũng không tránh được.

Ở trên chiếc cầu gỗ, La Long Hạc, Đạm Thai Thiên Phong tránh qua một bên, hai người kia lập tức qua cầu.

Mà lúc này, có một thanh niên thân hình co rút lại, tựa hồ như muốn tránh, La Long Hạc và Đạm Thai Thiên Phong thấy vậy thì liền thở ra một hơi.

Tuy nhiên, khi thanh niên kia tiến tới thì trong ánh mắt của hắn hiện ra một vẻ âm hiểm.

Bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì thanh niên kia tựa hồ như rút về thì đột nhiên tỏ ra đứng không vững, lao về phía bên phải.

La Long Hạc, Đạm Thai Thiên Phong liền bị trúng chiêu, tên thanh niên kia va vào hai người khiến cho bọn họ chấn động thân thể. Hai tiếng "ùm ùm" vang lên, cả hai người té xuống sông, bọt nước văng tứ tung.

Mà thanh niên kia cũng nghiêng một cái, ngả về hướng bên trái. "ùm" một tiếng vang lên, hắn cũng ngã xuống sông.

Bọn người Diệp Bạch Diệp Khổ nghe thấy tiếng nước sau lưng thì quay lưng lạ, kinh ngạc nhìn thấy ba người rớt xuống sông, trong lòng hai người lập tức nảy sinh hoài nghi.

Ba người nhanh chóng bơi vào bờ, cả ba đều ướt sũng. Lúc này bốn thanh niên cầm đầu đi tới trước mặt Đạm Thai Thiên Phong và La Long Hạc khiển trách:

- Hai người các ngươi đi đường không có mắt sao? Đụng vào người chúng ta, còn không mua bồi thường tiền.

Nói xong tên đệ tử kia vươn tay, lộ vẻ tức giận nhìn La Long Hạc và Đạm Thai Thiên Phong.

Hai người La Long Hạc và Đạm Thai Thiên Phong nhìn nhau, đối phương đụng vào họ, mà lại còn nói ngược lại rằng họ đụng vào người ta, bây giờ lại còn đòi bồi thường tiền.

Trong lòng hai người liền cảm thấy bất ổn tuy nhiên hai người không dám gây sự. Mấy người phía đối diện rõ ràng là đệ tử ngoại tông của Tử Cảnh Cốc thực lực thấp nhất cũng là huyền sĩ sơ cấp, thậm chí còn cso huyền sĩ trung cấp. La Long Hạc liền nhận lỗi nói:

- Thật xin lỗi bốn vị, chúng ta mới đến không hiểu quy cũ, xin bốn vị đừng trách, chúng ta bồi lễ cho bốn vị.

Mà Đạm Thai Thiên Phong tuy trong lòng tức giận nhưng cũng hướng về phía bốn người bọn họ mà nhận lỗi, mong bọn họ bỏ qua cho việc này.

- Bỏ qua?

Tên cầm đầu liền cười.

- Đâu có dễ dàng như vậy, các ngươi va chạm vào người khác còn không mua bồi thường tiền.

Nói đến đây, hắn vung tay lên, một thanh niên khác cũng đi tới, hai người hừ lạnh một tiếng, tựa như là hai tòa núi nhỏ khiến cho hai người Đạm Thai Thiên Phong không thở nổi.

Lúc này thanh niên rớt xuống sông cũng đã lên bờ, vừa mới lên hắn đã hùng hổ cầm lấy cổ áo của hai người mà dữ tợn nói:

- Xú tiểu tử, ngươi dám đụng vào Tôn đại gia ta, mau quỳ xuống nói lời xin lỗi.

Sau đó hắn hướng về phái xương đùi của La Long Hạc mà đạp tới, lúc đạp bàn chân mang theo huyền lực.

Một cước này chỉ cần đá trúng chỉ sợ bàn chân trái của La Long Hạc sẽ bị phế đi. Mà hai gã đệ tử hèn mọn bỉ ổi khác cũng nhìn hắn cười hì hì mà không ngăn trở. Lúc này đã có một đám đệ tử tới vậy mà xem, Diệp Bạch Diệp Khổ hai người đi tới thấy thanh niên kia định đạp vào chân trái của La Long Hạc thì không kìm được mà nhíu mày. Tuy mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, nhưng đệ tử này vừa động chân đã muốn đả thương người thì thật bá đạo. Diệp Bạch duỗi tay ra, cầm lấy tên đệ tử đó khẽ ném một cái, tên đệ tử đó liền cảm thấy thân thể nhẹ đi, xương cốt vỡ vụn, sau đó hắn bay lên trên không trung, thất điên bát đảo, không kịp có phản ứng.

Những người vây quanh thấy vậy liền cười vang, mà Diệp Bạch Diệp Khổ cũng đã đứng ở giữa sân.

- A!

Tên đệ tử bị Diệp Bạch ném xuống đất sau một hồi vẫn chưa trấn định lại tinh thần, mà bốn người kia lại nhìn Diệp Bạch mà lạnh lùng nói:

- Huynh đài có ý gì, vô ý đả thương người không sợ gặp tai họa hay sao?

Diệp Bạch nhíu mày nói:

- Vô cớ đả thương người sao? Cũng phải xem ai là người vô cớ đả thương người trước, bằng hữu của huynh không nói một lời mà đã muốn đạp gãy đầu gối của bằng hữu của ta, hành vi này thật quá khó nhìn. Nếu như ta không cầm lấy hắn mà ném đi, chỉ sợ lúc này bằng hữu của ta đã trở thành một phế nhân. truyện được lấy tại TrumTruyen.vn

- Ha ha ha ha.

Tên thanh niên cầm đầu cười hai tiếng, sau đó nhìn về phía Diệp Bạch với ánh mắt lạnh lẽo:

- Ta thấy ngươi vẫn chưa rõ chân tướng mọi chuyện, bằng hữu của ngươi chen lấn khiến cho bằng hữu của ta phải rớt xuống sông, chuyện này chúng ta chỉ muốn bọn họ nhận lỗi, đền bù tổn thất là được. Ta thấy ngươi không nên nhúng tay vào, bằng không…

- Bằng không thế nào?

Ánh mắt của Diệp Bạch nhìn về phía thanh niên cầm đầu, thanh âm bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.

Nghe nói như vậy, thanh niên cầm đầu đột nhiên dừng lại. Hắn nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Diệp Bạch thì rùng mình một cái.

Lời nói vốn đã đến miệng, nay hắn lại ngừng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.