Vô Tận Kiếm Trang

Chương 314: Thảo ốc bế quan




Bọn họ nhìn thanh niên Thiết Tháp dưới đất kia một lần nữa rồi nói:

- Được rồi, đã như vậy thì chúng ta đi thôi.

Diệp Bạch mỉm cười, hắn cũng khẽ vẫy tay, huyền phù lập tức giải khai, Tứ Phương Vô Thượng Kiếm và Tử Ngục Lôi Quang Kiếm lập tức đi vào trong tay áo, biến mất không còn thấy gì nữa.

Cùng lúc đó, ba thanh kiêm trấn áp Thiết Tháp thanh niên, Túy Huyết Tam Hương kiếm, Thiên Niên Thanh Mộc kiếm, Thiên Xích Thủy Kiếm cũng hóa thành ba đạo ánh sáng quay trở về trong tay áo của hắn.

Diệp Bạch nói:

- Chúng ta đi thôi.

Bọn người Diệp Khổ cũng gật nhẹ đầu, tám người bọn họ cũng không để ý tới ánh mắt của những người xung quanh mà lập tức đi về phía gian nhà cỏ của mình. Thanh niên họ Triệu ở đằng sau lưng liền la lớn:

- Các ngươi đừng có mà kiêu ngạo, Bình công tử nhất định sẽ không tha cho các ngươi.

Diệp Bạch cũng không quay đầu lại mà khẽ vung tay phải lên nói:

- Cứ tùy ý.

Ba người ở đằng sau nghe thấy vậy thì vô cùng tức giận, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng.

Mà tám người bọn họ lại không có cảm giác nào, một lát sau bọn họ đã biến mất hoàn toàn. Nhìn thấy tám người bọn họ rời đi, trong mắt của ba người phía sau xuất hiện một quang mang cừu hận:

- Mối thù ngày hôm nay nhất định ta phải báo, tuyệt đối không thể tha cho bọn họ.

Một người khác nói:

- Cái nà là dĩ nhiên rồi, nỗi nhục nhã này làm sao có thể bỏ qua, mau nâng Tiểu Sơn dậy, chúng ta đi tìm Bình công tử, mời hắn báo thù cho chúng ta.

Mấy người vừa nói vừa tiến tới đỡ Tiểu Sơn dậy. Thanh niên Thiết Tháp này hiện tại đã bị vỡ vụn xương cốt, cả người mềm nhũn, không tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng thì không khôi phục lại được.

Sắc mặt của ba người đại biến, bọn họ không ngờ một kiếm của tên tiểu tửbề ngoài không có vẻ gì đặc biệt kia lại có uy lực như thế.

Thực lực của đối phương quả là vượt qua ngoài dự liệu của bọn họ, không giống như một đệ tử mới tiến nhập. Bọn họ nhớ lại uy lực của Diệp Bạch lúc nãy, thật là mạnh mẽ, khiên cho họ không có dũng khí đuổi theo, chỉ có thể dùng một lời nói để phát tiến oán khí ở trong lòng mình.

Ba người đối mặt nhìn nhau, sau một hồi lâu một người nói:

-Sợ cái gì, chúng ta không phải là đối thủ của hắn, nhưng hắn có thể đối phó với Bình công tử sao? Dù sao hắn cũng chỉ là một tên đệ tử mới tiến vào, không thể là đối thủ của thập đại đệ tử ngoại tông.

Một người khác cũng gật đầu nói:

- Đúng thế sau này bắt được bọn chúng thì phải cho bọn chúng đẹp mặt.

Lúc này một người chợt nhớ ra: Đọc Truyện Online mới nhất ở TrumTruyen.vn

- Không đúng, hiện tại Bình công tử không ở trong Tử Cảnh Cốc, nghe nói đã đi tới Trường Kiếm Môn ở Đa văn quốc thỉnh giáo kiếm thuật. Bình công tử tuy không ở tại đây nhưng Phương Thiếu thì có,chúng ta đi mời hắn đối phó với những tên tiểu tử thúi này.

- Đúng thế, Bình công tử đã đi tới Đa Văn Quốc chỉ sợ hai ba tháng sau vẫn chưa trở về, không cách nào gặp được, chúng ta hiện tại đi mời Phương Thiếu, dùng thực lực huyền sĩ cao cấp của y, đối phó với mấy tên đệ tử mới này hoàn toàn không phải là chuyện khó khăn.

- Được, chúng ta đi mời Phương Thiếu, thù này không thể bỏ qua.

Ba người đỡ Tiểu Sơn dậy, đi ra khỏi trường, xung quanh vang lên từng tiếng cười.

Tuy nhiên nghị luận xong bọn họ lại nghị luận:

- Ngoại tông từ khi nào lại xuất hiện một đệ tử lợi hại như vậy, ta chưa từng nghe qua đó, kiếm pháp đó thật là lợi hại.

- Đúng thế, đúng thế, xem tuổi của người này chỉ sợ chưa tới hai mươi, nhưng thật là đáng sợ. Ngay cả tiểu sơn đạt tới cảnh giới huyền sĩ trung cấp đỉnh phong cũng không đỡ được ba kiếm của hắn.

Lợi hại lợi hại, chỉ có điều đắc tội với đệ tử của Bình công tử, kết cục của bọn họ chỉ sợ không ổn.

- Hừ, ngươi không biết hiện nay Bình công tử không có ở trong cốc hay sao, mấy tháng trước đã đi tới Trường Kiếm Môn ở Đa Văn Quốc để thỉnh giáo một môn kiếm thuật. Chỉ là thủ hạ của Bình công tử là Phương Thiếu đang ở đây, Phương Thiếu cũng là cường giả huyền sĩ cao cấp, bốn người này quá nửa sẽ tìm hắn.

- Đúng rồi, mấy người kia đấu với Phương Thiếu chỉ sợ phần thắng không lớn, tuy nhiên chúng ta cứ chờ xem kịch hay.

Mấy người đứng vây xem nhìn theo bóng lưng của Diệp Bạch Diệp Khổ biến mất mà nghị luận, tuy nhiên dúng lúc này một đệ tử lại nhăn mày suy tư, sau đó hắn vỗ đầu một cái mà kêu lên:

- Ta biết tên đệ tử kia là gì rồi, người này chín là Diệp Bạch, đứng đầu trong cuộc thí luyện ngoại tông Tử Cảnh Cốc, nghe nói hắn đã phá vỡ kỷ lục do tông chủ lập nên, đã kiếm được hơn bốn trăm điểm cống hiến.

Nghe thấy những lời này những người kia cũng nhớ ra:

- Đúng thế, vừa rồi trong tông môn đại điện chúng ta đã gặp họ, nhất thời không nhớ ra. Không tưởng được bọn họ lại lợi hại như vậy.

- Hơn bốn trăm điểm cống hiên, quá mạnh, phải biết rằng cuộc thí luyện nội tông trước, ta ngay cả năm mươi điểm cống hiên cũng không vượt qua được.

- Tên Diệp Bạch này có thể chống đỡ qua tai nạn này, không chết ở trong tay Bình công tử thì tương lai nhất định sẽ đại phóng dị sắc, tiến vào nội tông.

- Đúng thế, tuy nhiên chỉ sợ hắn không tránh khỏi kiếp nạn lần này. Bình công tử ở kỳ đấu giá đại hội cuối năm nhất định sẽ trở về, lúc đó chúng ta lại có trò hay để xem. Diệp Bạch này tuy mạnh mẽ nhưng dù sao cũng chỉ mới tiến vào trong ngoại tông, đâu có thể so sánh với Bình công tử đã ở đây nhiều năm được. Thực lực hai bên chênh lệch nhau quá xa.

- Cũng không biết, nói không chừng hắn phát triển nhanh thì có thể chống lại, chúng ta cứ mỏi mắt mong chờ.

Người cuối cùng tổng kết nói, những người khác cũng gật gật đầu.

Cái tên Diệp Bạch một lần nữa lại oanh động trong Tử Cảnh cốc.

Lúc này Diệp Bạch đã về tới căn phòng. Hiện tại La Tiền không có ở đây, hắn ở chỗ ở cao cấp hơn, và có chuyện phải làm cho nên hắn phải cáo từ. Quán thị nhiều chuyện bề bộn, hắn định rằng cuối năm nay, trước đại hội đấu giá hắn sẽ mở quán thị, khi đó các đệ tử nội ngoại tông xuất hiện, chính là một thời cơ tốt nhất, không thể bỏ qua.

Sau đó Diệp Khổ, Diệp Khuyết Diệp Thiên Nhi, Diệp Bồng Lai, La long Hạc, Đạm Thai Thiên Phong cũng cáo từ Diệp Bạch mà chuẩn bị đi vào trong Băng Vụ Đại Hạp Cốc, né qua kiếp nạn này.

Thời gian cấp bách, ai cũng biết rằng nếu không đi mà ở lại nơi này thì hậu quả khó có thể tưởng tượng nổi. Cho nên bọn họ cần phải tiến vào trong đó, Băng Vụ Đại Hạp cốc quỷ dị khó lường, dù cho bốn người kia có thế lực mạnh mẽ thì cũng không thể tiến vào biển rộng đó mà tìm.

Cho nên bọn họ muốn vào đó để tu luyện, bế quan trong thời gian ngắn, gia tăng thực lực của mình, hơn nữa còn có thể lịch lãm, kiếm một số điểm cống hiến. Không có điểm cống hiến, ở trong Tử Cảnh Cốc ngay cả nửa bước cũng khó mà đi được.

Sáu người đi rồi, hiện tại chỉ có một mình Diệp Bạch ở đây. Sáu người này cảm thấy lo lắng, chỉ là cũng không có cách nào, bọn họ chỉ có thể khuyên Diệp Bạch chú ý tới thân thể của mình. Diệp gia gia tộc có lưu tinh hỏa tiễn làm tín hiệu, liên lạc với nhau nhanh chóng.

Nếu như là tình huống bình thường, lúc này hắn cũng sẽ cùng với mọi người mà tiến vào trong Băng Vụ Đại Hạp cốc, đáng tiếc rằng hắn đối với Phần Hương cổ cầm rất muốn lấy, không thể rời đi, chỉ có thể chờ đợi ba ngày, tuy hắn không sợ hãi người khác trả thù nhưng cũng phải phòng bị.

Chỉ là Diệp Bạch cũng biet rõ, Tử Cảnh Cốc lớn như vậy, đối với một kẻ như hắn nếu như đối phương muốn tra ra thì tuyệt đối cũng không thoát nổi. Bọ họ cần phải nâng cao thực lực của mình.

Chỉ cần có thực lực, mình có thể đấu với những huyền sĩ cao cấp này, cho dù không đấu lại thì chạy trốn cũng không sao. Huống chi Diệp Bạch còn có kiếm trận, có hỏa lôi tử.

Cho dù là huyền sĩ đỉnh cấp tiến tới hắn cũng không e ngại. Trước đó hắn cũng không nói cho đám người Diệp Khổ biết việc này.

Với tính cẩn thận cảu Diệp Bạch thì không nắm chắc phần thắng thì sẽ không tiến ra đứng chắn trước đầu sóng ngọn gió.

Lúc này,Diệp Bạch bắt đầu trở về gian nhà cỏ, thời gian ban ngày mặc dù ngắn ngủi nhưng tuyệt đối không thể lãng phí. Hắn lập tức lấy hai quyển bí kíp lục giai lật ra xem.

Diệp Bạch không chờ được nữa, lúc này hắn khẽ lật tay, hai quyển sách lụa màu tím hiện ra trên bàn tay của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.