Tiếng bước chân cực nhẹ, người tới dường như cố ý thả lỏng chân bước chân. Tuy vậy thích lực của Diệp Bạch rất nhạy cảm, cách nhà còn hơn năm mươi trượng đã phát hiện ra.
"Ai vậy nhỉ?" Diệp Bạch nghi ngờ một hồi. Mình dẫu sao mới vừa gia nhập Tử Cảnh Cốc, quen biết còn chưa đếm quá hai bàn tay. Trong đó sáu người đã tiến vào Băng vụ đại hạp cốc, Đạm Thai Tử Nguyệt lại càng đã sớm tiến vào nội tông của Tử Cảnh Cốc, La Bố cũng không sáng sớm chạy đi tìm hắn như vậy, hơn nữa gã chỉ có một mình. Trừ chừng đó ra, Diệp Bạch thật sự nghĩ không ra hắn còn quen biết người nào nữa.
Trong lòng vừa động, Diệp Bạch khẽ chau mày:
- Chẳng lẽ bọn chúng lại tới tìm phiền toái rồi. Phương Long Xà đã bị trọng thương, trong khoảng thời gian ngắn chưa thể hồi phục không đáng để lo lắng, vậy thì là ai? Hay là hôm nay tên Bình công tử Hàn Vô Cữu kia đã trở lại, không có chuyện trùng hợp như vậy chứ?
Nghĩ đến đây hắn chuyển thân nhẹ nhàng hạ xuống. Khẽ chồm một cái đã đến sát cửa, song chưởng khẽ giơ lên, gân xanh cuồn cuộn đã tràn đầy huyền khí. Chỉ cần người tới lộ ra dấu hiệu bất lợi, hắn sẽ có thể phản kích trong nháy mắt.
Nhìn hướng ra ngoài, ánh mắt vừa chạm vào hai người mới đến thì Diệp Bạch ngẩn cả người ra. Song chưởng vừa súc tích đầy huyền khí cũng buông lỏng hạ xuống.
Hắn hoàn toàn không biết hai người mới đến nhưng không phải là Phương Long Xà, Hàn Vô Cữu hay bọn bốn tên lưu manh Triệu Lương mà là hai thiếu nữ thanh lệ thoát tục như tiên nữ xuống trần.
Thiếu nữ áo xanh bên trái mềm mại như nước, dung nhan diễm lệ, cả người như có một luồng linh khí kỳ ảo bao phủ, thật khiến cho người ta quyến luyến.
Thiếu nữ bên phải mặt một bộ quần áo màu vàng nhạt. Đôi mày nàng đen như nét mực, dịu dàng e ấp. Nếu như trong đám đông, có thể nàng không có gì nổi bật, nhưng nếu đứng riêng ra lập tức khiến người ta choáng váng. Vẻ đẹp của nàng như một đóa u lan nơi thâm cốc, khiến cho người khác ngắm nhìn mê say mà không sinh ra bất cứ tà niệm nào.
Hai người dắt tay nhau mà đến, tay áo bồng bềnh, bước đi kiều mị, giống như thiếu nữ thế gia đang dạo chơi. " Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan? Tại sao lại là các nàng?", Diệp Bạch rất kinh dị, mù mờ không hiểu tại sao các nàng lại đến đây." Các nàng tới làm gì?", Diệp Bạch nghi ngờ thầm nghĩ. Tuy biết không phải là Phương Long Xà hay Hàn Vô Cữu thì hắn cũng bình tĩnh lại nhưng đối với hai người này đến đây thì cũng sinh ra nghi ngờ.
Hắn không quen biết hai người này. Chỉ là tại Âm Nguyệt hạp cốc do cơ duyên xảo hợp đã cứu các nàng một lần mà thôi. Tuy vậy lần đó hắn đeo mặt nạ, hai nàng chắc sẽ không nhận ra hắn, vậy sao hôm nay lại tìm được tới đây?
- Chẳng lẽ là các nàng đã nhận ra mình? Không đúng à? Sau khi mình cải trang dù là người quen biết cũng rất khó nhận ra. Nhưng nếu như không phải là vậy thì vì cái gì mà đến đây tìm mình?
Hắn cũng chỉ biết lắc đầu:
- Kệ đi, binh tới thì tướng chặn, nước tới thì đất ngăn. Hai nàng cũng không phải là cọp cái, chẳng lẽ đem mình ăn thịt sao.
Nghĩ tới đây, Diệp Bạch bất giác buồn cười không giải thích được hành động của mình. Lúc này hai nàng đã đến trước cửa, liếc mắt nhìn nhau. Cốc Tâm Lan khẽ gật đầu, chép miệng ý bảo Hoàng Linh đi tới.
Hoàng Linh cắn răng một chút, do dự rồi bước lên thềm đá đưa cánh tay nhỏ bé gõ nhẹ vào cửa. Diệp Bạch kéo tay mở cửa, hai nàng sợ hết hồn, mới phát hiện hắn đã sớm ở sau cửa, dường như là biết họ tới.
- Các ngươi đây là?
Diệp Bạch cười thầm nhưng ra vẻ không biết.
Hoàng Linh đỏ ửng mặt, không ngờ Diệp Bạch sẽ ở sau cửa làm nàng hết sức bất ngờ. Đang định giải thích thì từ ngữ bay sạch, không dám ngẩng đầu nhìn Diệp Bạch , từ cổ lên đến mặt đỏ rực như áng mây chiều, lắp bắp:
- Chúng ta không không không …
Cốc Tâm Lan tiến lên, nói với Diệp Bạch:
- Lần này chúng ta tới là muốn nói cho ngươi biết một tin. Một tháng sau, tông môn sẽ phái ra một đội ngũ chúc thọ đi Bái Kiếm Cốc ở Đông vực chúc mừng đại thọ sáu mươi của cốc chủ Trầm lão gia tử. Đội ngũ sẽ do đại hạch tâm đệ tử vừa mới tấn nhập nội tông Cốc Tâm Hoa dẫn đầu, còn về ngoại tông sẽ tuyển chọn mười hai đệ tử. Nhiệm vụ này coi như hạng nhất, mỗi một người trong mười hai đệ tử sẽ được tông môn phát cho 2500 điểm cống hiến để làm thù lao! Cũng là tưởng thưởng!
Diệp Bạch mở to hai mắt: xem tại TrumTruyen.vn
- Tử Cảnh Cốc chọn lựa đệ tử chúc thọ Bái Kiếm Cốc, có quan hệ gì với ta chứ?
Cốc Tâm Lan cười nhạt:
- Tất nhiên có quan hệ. Quy của của Tử Cảnh Cốc chúng ta ngươi có nghe chấp sự trưởng lão nói qua. Có một nhiệm vụ mà bình thường tranh giành cũng tranh giành không được đó là làm đặc sứ của tông môn đi tới những tông môn khác tiến hành giao lưu.
Diệp bạch gật đầu, loại chuyện đương nhiên hắn có nghe nói qua. Lúc ở trên thuyền ở La giang, Mẫn Nhu Nhiên đã từng nói với bọn hắn. Hơn nữa, bọn hắn còn thấy được thuyền của Bái Kiếm cốc khí thế mạnh mẽ như cầu vồng. Đứng trên mũi thuyền chính là con gái độc nhất Nhất hiệp hồng thương Trầm Phi Hồng của cốc chủ Trầm Ngạo Thiên và đệ tử thứ ba của lão Bái Kiếm công tử Yến Vũ Vô.
Nên đối với chuyện này hắn rất quen thuộc. Khang Nghiệt Nhiên còn nói qua với bọn hắn, đại thọ của Bái Kiếm Cốc là một trong năm đại tông môn của nước Vô Ải, Tử Cảnh Cốc nhất định là sẽ phái ra một đội ngũ chúc thọ. Tuy vậy Diệp Bạch cảm thấy chuyện này không có chút gì quan hệ với mình nên nghe qua rồi cũng quên. Bây giờ vừa nghe Cốc Tâm Lan nói thì trước mắt lập tức nghĩ ra Trầm Phi Hồng quàng khăn đỏ đứng ở trên thuyền phấp phới như ngọn lửa cùng với gã áo đen âm trầm nhưng khiến người ta kinh sợ, đệ tử thứ ba của Bái Kiếm Cốc, Yến Vũ Vô.
- Nhưng điều này quan hệ gì với ta?
Diệp Bạch vẫn còn có chút nghi ngờ nhìn về phía Cốc Tâm Lan. Hắn quả thực không rõ tại sao nàng lại đặc biệt tự mình chạy đến đây nói cho mình biết là vì cái gì. Tuy thế hắn cũng không ngắt lời, tiếp tục nghe Cốc Tâm Lan nói như thế nào.
Cốc Tâm Lan nhìn ra nghi vấn của hắn, nói thẳng:
- Loại nhiệm vụ này, từ trước đến giờ cũng là do một đệ tử nội tông tương đối kiệt xuất dẫn đầu. Gặp chuyện trọng đại như đại thọ sáu mươi của Trầm lão cốc chủ lại càng phải do bảy đại đệ tử hạch tâm đảm nhiệm.
Nói tới đây, nàng ngừng lại một chút, lúc sau mới tiếp tục:
- Hơn nữa, chúc thọ Bái Kiếm Cốc không thể chỉ để một người đi, như vậy quá không có long trọng cũng như kính ý, đồng thời làm giảm mặt mũi của Tử Cảnh Cốc chúng ta. Nên ngoài việc chọn người dẫn đầu còn phải chọn ở ngoại tông mười hai đệ tử. Cơ hội này đúng là không thể cầu, mấy năm cũng khó gặp một lần. Hiện giờ chúng ta đúng là có được cơ hội như thế. Sau đây, Cốc sư tỷ sẽ ở ngoài quảng trường của ngoại tông triệu tập đệ tử để chọn lựa, chúng ta đã thay người ghi tên rồi.
Diệp Bạch nhíu mày:
- Loại này chọn lựa này chắc chắn cũng phải lựa chọn trong những đệ tử ngoại tông lão luyện có thực lực cao. Chúng ta chẳng qua chỉ là đệ tử mới gia nhập của ngoại môn, thời gian ở trong tông môn cũng chỉ có mấy ngày. Chuyện tốt như thế, làm sao lại rơi vào trên đầu chúng ta?
Nhiệm vụ của đặc phái viên tông môn, Diệp Bạch cũng biết. Lúc trên thuyền ở La giang, Thiểm Nhu Nhiên có nói qua trong Tử Cảnh cốc có một nhiệm vụ được tưởng thưởng cao nhất, đó chính là nhiệm vụ đặc phái viên.
Làm đặc phái viên tông môn tới những tông môn khác chính là đại biểu cho mặt mũi cùng thực lực của tông môn. Nếu địa vị quá thấp thì không được phái đi, còn địa vị quá cao thì lại không ngang tầm.
Vì thế mà loại nhiệm vụ này thường rơi vào tay những đệ tử tương đối kiệt xuất trong nội tông. Thường nếu một nhiệm vụ đặc phái viên lớn sẽ do một đệ tử nội tông đem theo một đội hình được lựa chọn từ các đệ tử ngoại tông.
Còn về nhiệm vụ của phần thưởng thì cũng tùy theo tầm quan trọng cũng như thực lực của tông môn đối phương, có thể từ năm ngàn đến ba vạn.
Còn với đệ tử ngoại tông thì từ một ngàn đến ba ngàn. Nhiệm vụ chúc thọ ở Bái Kiếm cốc lần này tương đối quan trọng nên đệ tử hạch tâm dẫn đầu nhận được một vạn năm ngàn điểm cống hiến, mười hai tên tùy tùng đệ tử ngoại tông nhận được mỗi người hai ngàn năm trăm điểm. Ngoài số điểm khổng lồ đó, còn có những thứ quà tặng khác mà tông môn nơi họ đến biếu tặng, quả thực là một nhiệm vụ khiến rất nhiều người tranh giành.
Trong năm trăm đệ tử nội tông của Tử Cảnh cốc, bảy đại đệ tử hạch tâm qua mấy năm cũng không phải khi nào gặp được như vậy nên bình thường cũng phải luân phiên. Tuy nhiên khi có một đệ tử mới gia nhập hạch tâm thì coi đó là một loại tưởng thưởng, cũng như là lấy kinh nghiệm nên thường sẽ do đệ tử này dẫn đầu.
Phân công này trong Tử Cảnh cốc coi như một loại quy định bất thành văn. Lần này là do đệ tử mới gia nhập bảy đại đệ tử hạch tâm Cốc Tâm Hoa dẫn đầu thì Diệp Bạch cũng không có gì thắc mắc.
Mẫn Tang có nói, nếu không phải là do Cốc Tâm Hoa là đệ tử mới gia nhập hạch tâm thì y cũng muốn đoạt nhiệm vụ lần này. Dù sao mười vạn năm ngàn điểm cống hiến đối với bất cứ người nào cũng không phải là con số nhỏ. Cho dù là đệ tử hạch tâm tài lực phong phú cũng thế.