Vô Tận Kiếm Trang

Chương 334: Thị huyết song hạc, Thanh diện thứu vương




Diệp Bạch nghỉ ngơi trên cỏ một lát thì nghe trong rừng rậm truyền ra tiếng sột soạt. Hắn sợ là lại có hung thú cường đại mò đến liền lập tức chuyển thân rời đi.

Đến xế chiều, Diệp Bạch đi tới một ngọn núi màu tím. Phía trước có một hồ nước xanh biếc sáng rõ như gương. Nước hồ trong vắt, phản chiếu từng áng mây trắng làm người ta say mê ngắm mãi không thôi.

Ven hồ có một rừng phong mỹ lệ. Tiết trời vào thu, lá phong rơi rơi, vô số lá phong màu lam cuộn tròn quấn quýt giống như ngàn vạn cánh bướm hệt trong giấc mộng. Diệp Bạch không thể không dừng chân, toàn thân gia tăng cảnh giác.

Nơi này đã thực sự là chỗ sâu trong Âm phong thạch lĩnh, khoảng cách cũng vừa sáu trăm dặm. Tiếp tục đi lên phía trước chính là dãy núi Âm ma nổi tiếng hiểm ác .

Dãy núi Âm ma không phải là cấm địa, nhưng độ hiểm ác còn đáng sợ hơn. Bên trong nó là một số lượng lớn hung thú bậc hai đỉnh cấp, bậc ba hạ cấp, thậm chí có cả bậc ba trung cấp cũng không phải không có. Tuy nhiên nó lại không được nhiều người biết vì nằm kề liền với vùng cấm địa Âm phong thạch lĩnh nên ít được mô tả.

Cả một dãy núi màu đỏ như dùng bút chấm vào máu tươi vẽ thành, trên bản đồ chỉ thấy một vệt rất nhỏ. Với thực lực của Diệp Bạch thì còn có thể miễn cưỡng xông vào Âm phong thạch lĩnh một lần còn dãy núi Âm Ma thì đánh chết hắn cũng không dám. Chỉ có huyền giả cấp huyền sư thì còn may ra có thể, hơn nữa xác suất gặp nguy hiểm rất cao, không phải ai cũng nguyện ý đi vào.

Diệp Bạch tính toán đi xuyên qua lại Âm phong thạch lĩnh để trở về chứ không định vượt qua dãy núi này. Vì thế thấy đã đến điểm tận cùng, hắn liền chuyển hướng sang bên cạnh để đi.

Khi hắn đang xuyên qua rừng phong màu lam kia thì bỗng nhiên giật nảy mình. Trước mắt hắn là hai con bạch hạc kỳ quái. Chúng có chiếc đầu nhỏ, cổ và chân rất dài, lông trắng như tuyết, hai bên cánh có hai vệt đỏ như máu.

Hai còn bạch hạc kỳ quái này đang mổ một con Quán mộc dã trư. Hai chiếc mỏ dài ngoằng như hai chiếc móc câu, mỗi lần hạ xuống là lại đem con dã trư có thực lực bậc hai đỉnh cấp mổ banh ra. Chỉ một thoáng sau, cả hai con bạch hạc đã có thể cùng thưởng thức một bữa ăn ngon bên hồ.

Diệp Bạch cúi đầu, cả người dán sát vào sau một gốc cây nhỏ, hơi thở hắn thu liễm, cuối cùng như hòa vào cái cây kia. Qua một hồi lâu, hai con hạc kia mới gật đầu có vẻ hài lòng bay đi, để lại một đống xương vụn.

Diệp Bạch lúc này mới thở hắt ra một hơi, ngẩng đầu lên vẻ mặt vẫn còn sợ hãi "Thị huyết hung hạc, là hung thú bậc ba hạ cấp. Ai ngờ xuất hiện cùng một lúc hai con. Nếu vừa rồi đổi lại là mình bị phát hiện thì đã trở thành bữa trưa cho chúng rồi."

Hắn còn chưa kịp ngồi dậy, một con đại bàng màu xanh khổng lồ đã bay qua trên đầu hắn. Diệp Bạch chỉ cảm thấy một chiếc bóng âm u chụp xuống, ngẩng đầu nhìn lên lại cả kinh lắc mình trốn vào rừng phong.

Con đại bàng màu xanh vừa bay ngang qua không phải thứ gì mà chính là hung thú cấp ba Thanh diện thứu vương, thực lực còn cao hơn cả hai con Thị huyết hung hạc vừa rồi.

Chỉ thấy đôi cánh của nó giang ra rộng chừng ba thước, thân thể dài chừng một thước, bộ dạng tương đối dọa người. Dưới ánh mặt trời, lông vũ của nó lấp lánh như ngọc, chiếc mỏ quặp màu tím khiến người ta nhìn vào phát lạnh. Cặp mắt như hai đôi bảo thạch màu hồng, nhìn chăm chăm xuống mặt đất hết sức khủng bố.

Diệp Bạch cẩn thận ẩn thân dưới bóng cây, không dám thở một hơi. Cho dù thực lực của hắn lúc này cũng là cực kỳ mạnh mẽ nhưng nếu đối mặt với một hung thú bậc ba thì chỉ có chết chắc.

May mắn con Thanh diện thứu vương kia dường như không phát hiện ra Diệp Bạch. Đôi cánh của nó giang rộng, trong chốc lát đã bay qua đầu Diệp Bạch rồi biến mất vào trong ngọn núi màu tím.

Diệp Bạch vỗ vỗ lồng ngực, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh thấm ướt phía sau lưng. Đúng như phỏng đoán của hắn, sâu trong Âm phong thạch lĩnh này chẳng những chỉ có hung thú bậc ba mà còn không chỉ có một.

Vừa rồi Diệp Bạch đã có ý rút lui, lúc này lại càng kiên quyết hơn. Sau một khắc, hắn xoay người cẩn thận để không bị con hung thú nào phát hiện ra rồi rời khỏi rừng phong và ngọn núi tím kia.

Đi được một quãng thật xa, Diệp Bạch mới hoàn hồn để đánh giá lại tình hình. Lúc nãy hắn chọn hướng đông để thoát đi, như vậy không phải là quay lại lối vào. Dù sao hắn cũng đã tiến vào Âm phong thạch lĩnh sáu trăm dặm, tính ra là đã xâm nhập sâu trong Băng vụ đại hạp cốc một ngàn sáu trăm dặm, nếu quay ngược ra sẽ mất rất nhiều sức lực và thời gian. Không bằng hắn đi xuyên ngang qua một bên của Âm phong thạch lĩnh trở ra, sẽ tiện cả đôi đường.

Đi hết một ngày, trước mắt Diệp Bạch là một vách đá màu xanh khổng lồ dựng đứng như những lưỡi đao chọc thẳng lên trời. Có một lối vào nhỏ được tạo thành từ hai ngọn núi giáp nhau. Trước lối vào là muôn hoa khoe sắc, rừng trúc ken dày. Một cây cổ tùng cực lớn mà Diệp Bạch chưa từng thấy đứng ngay cạnh lối vào, trông giống như một con chim đang dang rộng hai cánh chuẩn bị bay lên trời cao.

Trên vách đá bốn phía mọc đầy những dây mây màu tím to bằng cánh tay trẻ con. Lá của nó rấn lớn gần bằng lá sen, trên đó thậm chí còn có một số quả to bằng nắm tay. Những quả này trông hãy còn xanh, dường như phát ra một mùi gì đó hơi tanh tưởi.

Diệp Bạch không thấy có cái gì dị thường. Tuy nhiên hắn cũng không dám khinh suất. Đây là lối ra duy nhất của Âm phong thạch lĩnh , tuy rằng đã bắt đầu xa vùng trung tâm nhưng ai dám chắc không có hung thú cấp ba đi tới dây. Nếu chỉ vì chút sơ suất mà mất đi mạng nhỏ vậy thì quả thực không đáng.

Hắn nhấc tay một cái triệu hoán ra kiếm trận, đồng thời hộ thể kiếm quang cũng xuất ra, lúc đó mới hơi an tâm.

Từ trong sâu thẳm, Diệp Bạch cảm thấy dường như chỗ này có cái gì đó kì dị nhưng không thể nói ra. Trước mắt như là một vùng tiên cảnh chốn nhân gian, cỏ hoa khoe sắc, tùng bách cổ thụ, thậm chí không có một chút khí tức của hung thú. Nhưng trực giác nói cho hắn biết, nơi này không đơn giản như vậy.

Bốn phía yên tĩnh dị thường, ngay cả một tiếng chim hót cũng không có, thoạt nhìn như là một vùng đất chết. Một cái cốc lớn như vậy nhưng lại không hề vẳng ra một chút thanh âm, vì thế nên Diệp Bạch lại càng thận trọng. Text được lấy tại Truyện FULL

Nhưng thận trọng thì thận trọng, Diệp Bạch vẫn không lùi bước. Hắn không muốn trở lại sáu trăm dặm rồi tìm lối khác. Thời gian cũng không còn nhiều, chi bằng đi qua lối này là tốt nhất.

Hơn nữa lối đi qua dãy núi Âm Ma lại càng không được, trong đó chắc chắc có không ít hung thú bậc ba. Diệp Bạch còn trẻ, hắn không muốn đi tìm chết sớm như vậy.

Từ lối này đi xuyên ra ngoài, chỉ cần thận trọng một chút, nếu không gặp hung thú bậc ba quá cường đại thì xác suất thành công vẫn lớn. Với thực lực hắn hiện giờ, chỉ cần không gặp phải hung thú bậc hai kết thành đội hình quá đông thì vẫn có thể an toàn. Nghĩ vậy nên Diệp Bạch bắt đầu tiến vào cốc.

Dọc theo đường đi cũng không có chuyện gì xảy ra, cũng không hề nhìn thấy bóng dáng một con hung thú. Diệp Bạch thậm chí còn hoài nghi trực giác vừa rồi của hắn có phải có lầm lẫn không, sơn cốc này thực sự là một chỗ bồng lai tiên cảnh, thiên hạ vô song.

Tiến vào sâu trong cốc, Diệp Bạch lại càng cảm thán. Cảnh đẹp mê người, hàng đàn bướm màu tím xinh đẹp bay múa tạo nên những vầng sáng lung linh.

Vốn thời tiết bên ngoài đã là thu đông nhưng trong cốc trăm hoa đua nở. Đủ các loại kỳ hoa dị thảo mọc đầy nơi nơi, tùng trúc mọc rậm rạp thành rừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.