Tối nay, hắn có thể bằng vào thực lực cao cường của chính mình, giết chết ba người này. Ngày sau, gặp phải địch nhân càng mạnh có hay không chính mình cũng giống như hôm, bị người khác giết chết?
Lực lượng cực hạn sau cùng như thế nào, là một người cực hạn, là đến lúc nào, thế nào thì đạt đến đỉnh núi? Cũng có vô số người, khổ cực truy tìm mấy thứ này, nhìn như là hư vô mờ mịt, xa không thể thành, tựa hồ Vĩnh sinh đều không thể tới, thì có ý nghĩa gì?
Vô số người, trên đường truy tìm lực lượng cực hạn, có người đại nguyện chưa thành thì đã ngã xuống. Bọn họ, rốt cuộc là vì cái gì? Diệp Bạch trong khoảng thời gian ngắn mờ mịt. Nếu như thu được lực lượng, thuần túy chính là dùng để chém giết, dùng để thu hoạch vinh hoa phú quý, lực lượng này, hoặc muốn hoặc không nên, lại có gì khác nhau sao?
Bất quá, rất nhanh Diệp Bạch liền lắc đầu, sau đó bỏ qua tất cả suy nghĩ này đi.
Hiện tại, còn không không phải lúc suy nghĩ đến vấn đề này, mấy vấn đề này, càng nghĩ càng dễ dàng trầm luân vào đó, thực lực của mình còn xa chưa đủ cho nên không có khả năng cảm thán. Thu được lực lượng, sở cầu đơn giản là có thể tự bảo vệ mình, cùng bảo hộ người thân mình mà thôi. Đây là đạo của chính mình không thể lùi bước, không thể chần chờ, không cần hỏi. Chỉ cần trên đường kiên trì đi lên, mặc kệ phía trước có cái gì, đao sơn hay biển lửa, rừng kiếm và ma quật… Chỉ cần có tâm, từng bước từng bước, cuối cùng cũng có một ngày đi đến đỉnh.
Trong lòng thanh yên tĩnh, sau đó Diệp Bạch trở nên minh mẫn, Thiên Địa Nhân Tam Ma không có chuyện ác nào không làm, cũng là đáng chết. Diệp Bạch quay đầu trở lại, đang tính toán rời đi, ở nơi đây, đã không còn Tam Ma cũng đủ hắn sau này trở về báo cáo kết quả công tác.
Bất quá, đang lúc này ở trước viện truyền đến âm thanh một trận đánh nhau, điều này làm cho ánh mắt của hắn nhất thời ngưng trọng.
- Ân?
Diệp Bạch quay đầu, nhìn về phía trước viện, trên đường đánh giết tới đây, tất cả đồng bọn của Thiên Địa Nhân Tam Ma đều đã đền tội. Vậy ở nơi này có âm thanh đánh nhau, lại là từ đâu ra?
Trong lòng nhất động, thân hình Diệp Bạch nhất chuyển, Thiên Tẩu Tứ Tượng Bộ nhất thời bước ra, toàn thân trong lúc đó ngay lập tức đã đến trước viện rồi. Sau đó, trước mắt hắn xuất hiện một màn, làm cho hắn đồng tử có chút co rút lại.
Hơn mười con trúc điểu màu xanh, thất linh bát lạc nằm ở trên mặt đất, tán lạc bốn chỗ, thi thể một tên kim y trung niên nằm ở một bên, trên người có mười mấy vết máu rất là đáng sợ, nhìn thấy mà ghê người, tên này đã chết không thể chết hơn một lần nữa.
Mà ở một bên, có hai tên trung niên trên người cũng đầy vết thương, một người trên vai trái có một vết thương lớn, máu không ngừng chảy ra bên ngoài, mà thêm một người đang cầm Tử sắc đại đao trong tay, đang không ngừng thở hổn hển, hiển nhiên cũng bị thương không nhẹ.
- Đây là?
Hiển nhiên, trước mắt xuất hiện một màn này, làm cho Diệp Bạch có chút sửng sốt. Truyện được copy tại Truyện FULL
Bôn Lôi Thủ Cổ Tam Thông cùng Cuồng Lôi Đao Lý Liệt Dương, mặc dù thân thể suy yếu, thực lực không bằng năm thành bình thường, nhưng là hai người liên thủ vẫn không phải Đỉnh cấp Huyền sư sơ kỳ Thiên Ti Điểu Tề Xà có khả năng so sánh được.
Cho dù hắn thời kỳ toàn thịnh cũng như vậy, cho nên, bất quá chỉ trong chốc lát, hai người liên thủ Thiên Ti Điểu Tề Xà lập tức rơi vào thế hạ phong, nguy cơ bốn phía, điều này làm cho hắn rất là sợ hãi, nhất thời bắt đầu ăn nói khép nép cầu xin tha thứ, tuy nhiên hai người đối với hắn cừu hận xâm nhập cốt tủy, sao lại bị hắn lừa gạt. Chẳng những thế công không ngừng, ngược lại càng khẩn cấp, cứ như vậy, Thiên Ti Điểu Tề Xà nhất thời khẩn cấp, phát ra mười con Thanh Trúc điểu, đi công kích hai người, mưu toan thoát thân đào tẩu.
Tuy nhiên hai người sao lại cho hắn cơ hội, Bôn Lôi Thủ Cổ Tam Thông liều mạng đánh bay trúc điểu, cuồng bôn tiến lên. Cuồng Lôi Đao Lý Liệt Dương ở phía sau sớm đã có chuẩn bị, thấy hắn bay tới, Nhất Đao xẹt qua, "Phốc", huyết quang bắn ra, rơi ào ào xuống đất, lúc này Thiên Ti Điểu Tề Xà đã bị bại vong.
Trước khi chết, hắn vẫn còn trợn to ánh mắt, cực kỳ không cam lòng, hiển nhiên hắn thật không ngờ, chính mình còn có thể có một ngày này. Thấy một màn như vậy, Cổ Tam Thông, Lý Liệt Dương cười ha ha, trong ánh mắt rưng rưng nhìn thi thể Thiên Ti Điểu Tề Xà trên mặt đất, vẫn còn cảm giác không giải nổi lỗi hận này.
Bôn Lôi Thủ Cổ Tam Thông xông lên, một hồi quyền cước đấm đá, trực tiếp đánh ra, nằm ở một bên Cuồng Lôi Đao Lý Liệt Dương trực tiếp dùng trường đao trong tay, dưới đao liên lục chém xuống thân thể Tề Xà, cho dù hắn đã chết, cũng muốn làm cách đó giải hận.
Rồi sau đó, hắn cũng mệt mỏi nằm té trên mặt đất, không ngừng thở dốc, dù sao thực lực của Thiên Ti Điểu Tề Xà mặc dù thấp hơn hai người bọn họ, nhưng dù sao cũng toàn thịnh, hai người từ lâu lâm vào khốn cảnh, thân thể suy yếu vô cùng, tràng đại chiến vừa rồi cùng bi thương đã lấy đi hết sức lực của bọn họ, không còn một tia khí lực.
Cũng ngay cả nước mắt cũng không xuất được ra, thanh âm hai người kích sát Thiên Ti Điểu Tề Xà, đúng là Diệp Bạch nghe thấy, sau đó Diệp Bạch xuất hiện ở trước viện, nhìn thấy một màn này.
Nghe đến tiếng bước chân truyền đến, mặc dù thân thể hư nhuyễn, nhưng thân thể hai người không khỏi rùng mình một cái, chống đỡ đứng lên. Một người trên đầu vai còn huyết dịch chảy ra không ngừng, một người chống đao mà đứng. Mặc dù nỗ lực đứng lên, cũng không thể có lực. Hai người trong lòng thầm kêu lên không ổn, lúc này nếu tới địch nhân, chỉ cần tiểu Huyền sĩ, cũng có thể tùy tiện sát hại hai người bọn họ?
Bởi vậy, hai người đều có cảm giác tuyệt vọng, nhìn về phía Diệp Bạch. Sau đó nhìn thấy một người tuổi còn trẻ, trong bụng hai người đầu tiên là buông lỏng, tiếp theo, rồi lại đột nhiên ngưng trọng.
Lúc này, xuất hiện người ở chỗ này, há có thể là Huyền người bình thường sao. Hai người trong lòng nhất thời trầm xuống, Bôn Lôi Thủ Cổ Tam Thông đồng tử có chút rụt lại, nhìn tốc độ Diệp Bạch, âm thầm tư thế đề phòng, chỉ là thân hình này, thật sự không thể dậy nổi nửa phần khí lực, nhất thời có chút khổ sáp hỏi:
- Ngươi là ai?
Diệp Bạch xoay chuyển ánh mắt, nhìn xuống dấu hiệu trên người bọn họ, lập tức, làm như nghĩ đến cái gì, nhưng trong lòng dễ dàng buông xuống, cũng không đáp lại câu hỏi của hai người, ngược lại nhìn về phía hai người, nói:
- Các ngươi là Bôn Lôi Thủ Cổ Tam Thông, Cuồng Lôi Đao Lý Liệt Dương sao?
- Làm sao ngươi biết?
Nhìn người đối diện này, hai người càng đề phòng, nhìn thấy Diệp Bạch kêu lên tên của bọn họ, trong lòng hai người đều là căng thẳng, mặc dù trọng thương chưa lành, nhưng hai người đang cố gắng khởi động Huyền khí.
Nhưng vào lúc này, trong đó một người tựa hồ nghĩ tới điều gì, nhìn Diệp Bạch đánh giá một hồi lâu, hốt nhiên trong lòng nhất động. Người của Ma Thần Cốc mặc dù không thể nói tất cả bọn họ đều biết, nhưng Thiên Địa Nhân Tam Ma bọn họ đều đã gặp qua. Hiện tại, Nhân Ma Tiêu Cuồng Sơn đã chết, Thiên Ti Điểu Tề Xà cũng vừa mới chết, những người còn sống cũng chỉ có Thiên Địa Nhị Ma mà thôi, thực lực của đối phương, rõ ràng là Đỉnh cấp Huyền sư, lại trẻ tuổi như vậy căn bản không có khả năng là đối phương được.
Liên tưởng đến tiếng đánh nhau lúc trước, cùng suy đoán của bọn họ, nhất thời trong lòng nghĩ đến một sự việc lúc trước, hai người cảm thấy vui vẻ.
Người trẻ tuổi như vậy đã là Đỉnh cấp Huyền sư. Thiên Địa Nhân Tam Ma chắc đã chết.
Ở đây nhiều tử thi, đêm tối như thế, còn có ai có thể xuất hiện ở nơi đây, trừ người được cử đến, còn có ai? Nhất thời, trong lòng nhất chuyển, đã nghĩ đến thân phận Diệp Bạch, chỉ là chưa được chứng thật, lập tức, có chút vui mừng nhìn về phía Diệp Bạch, thử dò xét nói:
- Các… Các hạ chẳng lẽ… Chính là Tử Cảnh Cốc Đặc sứ?
- Đặc sứ?
Diệp Bạch nghe xong ngẩn người ra, lập tức liền lắc đầu, nói:
- Nếu như ngươi muốn như vậy, cũng có thể xem ra các ngươi quả nhiên là Mạnh Dương Trang hai vị Trang chủ, ta còn tưởng rằng…
Nói tới đây, hắn sờ sờ cái mũi, cũng không có nói thêm gì nữa.
Nhưng hiển nhiên, hai người đối diện, cũng rất rõ ràng ý nghĩ của hắn, nghe đến Diệp Bạch quả nhiên là người mà bọn hắn trong lòng suy nghĩ, hai người lập đứng lên, sau đó cười ha ha nói:
- Nguyên lai là Đặc sứ đại nhân, chúng ta quá cẩn thận rồi, chỗ chậm trễ xin chớ trách.
Diệp Bạch lắc đầu, nói:
- Hai vị Trang chủ vẫn còn sống, thật sự là thật đáng mừng, như thế nào trách cứ được, hai vị đây là?
Nói xong một ngón tay chỉ về thi thể kim y trung niên.
Trung niên cầm đao nghe vậy, cũng cười nói: - Đặc sứ khẳng định đã làm cho đám tiểu nhân này chết sạch, bất quá may mà chúng ta bố trí đường lui, nếu không, sao dám tại Ma Thần Cốc làm việc, nếu như không phải…
Nói tới đây, hắn oán hận nhìn kim y trung niên dưới đất, trong ánh mắt đầy máu huyết, ngừng lại một chút, sau đó mới nói:
- Nếu như không phải bên trong trang có người phản bội, chúng ta mặc dù bị vây, cũng có thể thuận lợi chạy thoát, hiện tại chỉ có thể trốn vào một chỗ mật thất, ẩn nhẫn đến ngày hôm nay.
Nói tới đây, hắn cũng không khỏi lộ ra vẻ may mắn, nói: - Vốn dĩ chúng ta đều tuyệt vọng, nhưng trong lòng kết luận, tông môn nhất định sẽ không vứt bỏ chúng ta, nhất định sẽ phái người tới cứu viện, quả nhiên, chúng ta cuối cùng vẫn chờ được, đa tạ Đặc sứ đại nhân.
Nói tới đây, hai người khom lưng thật sâu, hướng về phía Diệp Bạch một vái. Diệp Bạch nao nao, vội vàng né qua, sau đó nói:
- Hai vị đây là. . . Hoàn toàn bất khả, đều là hiệu lực tông môn, ta đây là phải làm.
Tuy nhiên, hai người cũng kiên trì lạy Diệp Bạch một cái đại lễ, vô luận Diệp Bạch nhún nhường như thế nào, cũng không có cách nào dao động bọn họ.
- Không, việc này là chúng ta phải làm, không phải vì tự chúng ta, mà là vì chúng ta bên trong trang chết đi, nếu không, trong tâm bât an.
Cuối cùng, Diệp Bạch cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận, rồi tùy ý hai người tam bái xong mới kết thúc, cũng là vô luận như thế nào không cho bọn họ bái tiếp.