Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Chương 16: Đêm trước tỷ thí




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Giờ phút này hội đấu giá đang tiến hành khí thế hừng hực, nhìn cảnh tượng khí thế ngất trời này, cả người Liễu tổng quản đều kích động không thôi, đây chắc chắn là một khắc mạng tính lịch sử của đại lục.
“Một trăm năm mươi vạn lượng bạc trắng, còn hay không? Nếu như không còn, Tụ Linh Trận cỡ nhỏ này thuộc về Quân gia!”
Như nhìn thấy ánh rạng đông, Quân nhị gia kiêu ngạo nở nụ cười, cả người tỏa ra hơi thở tự tin, ông tin tưởng, ở trong Quận Thành, còn không có ai so tài có thể so với Quân gia ông, chỉ là người nào đó rõ ràng là có chút cao hứng quá sớm.
Lúc ông chuẩn bị dặn dò Quân Nhất Phàm đi lấy Tụ Linh Trận, một giọng nói non nớt khó chịu từ trong phòng Thiên Viễn truyền ra, truyền vào trong thương hội ầm ĩ, chỉ khoảng nửa khắc, toàn bộ đại sảnh yên tĩnh đến kim rơi cũng có thể nghe thấy.
“Mười vạn lượng.”
Giọng của hắn cũng không cao, lại đủ để bất kì ai cũng nghe thấy……
Mười vạn lượng?
Nhị gia ngẩn ra, không nhịn được cười lạnh, ánh mắt châm chọc nhìn về phía sương phòng kia không chớp mắt: “Tiểu tử, có phải đầu óc của ngươi có chút vấn đề hay không? Ta ra giá là một trăm năm mươi vạn lượng bạc trắng, ngươi lại báo giá mười vạn, nếu không phải đầu óc không bình thường, đó chính là cố ý là địch với Quân gia ta!”
Nhất định là có người thấy Quân gia sắp đạt được Tụ Linh Trận, cho nên cố ý đến gây rối, đáng tiếc trình độ có chút thấp, không nâng nổi sóng to gió lớn gì.
Nguyên Nguyên mở to đôi mắt, nói: “Tiêu Nguyệt, ông ta mắng ta!”
Cũng chỉ là một thế gia mà thôi, tuy tên tuổi là thế gia nhất lưu, nhưng cũng chỉ là thế gia, ở trong thế giới dùng võ vi tôn, thế gia chỉ là cao hơn người thường một bậc, căn bản không tính là chân chính bước vào đường tu đạo. Nhưng thế lực một nhỏ như vậy lại cũng dám nói đầu óc của hắn không tốt?
Ông ta mới là đầu óc không tốt!
“Nếu không phải vì thân phận của công tử, ta tất nhiên sẽ khiến cho gia hỏa kiêu ngạo tự đại này biết lợi hại của chúng ta!” Nguyên Nguyên nheo hai mắt lại, loại vai hề nhảy nhót này đương nhiên không cần công tử phải tự mình ra tay, bằng không lấy lực lượng cường đại biến thái kia của công tử, chỉ cần hắt xì một cái thì sẽ khiến cho bọn họ tan xương nát thịt.
Đương nhiên, Nguyên Nguyên thật sự nghĩ không ra nam nhân như thần kia khi hắt xì sẽ có bộ dáng gì, nam nhân kia gần như hoàn mỹ, động tác bất nhã như thế thật sự là khó có thể xuất hiện ở trên người hắn.
“Khụ khụ.” Liễu tổng quản ho khan hai tiếng, khuôn mặt lộ vẻ xấu hổ nói: “Vị công tử này, vừa rồi Quân gia nhị gia ra giá là một trăm năm mươi vạn lượng, ngươi cần phải vượt qua ông ta mới có thể giành được Tụ Linh Trận cỡ nhỏ.”
“Ta không báo sai.” Nguyên Nguyên chớp đôi mắt, nở nụ cười đáng yêu: “Bởi vì ta ra chính là hoàng kim, mười vạn lượng hoàng kim.”
Xôn xao!
Đám người chợt ồn ào.
Mười vạn lượng hoàng kim, phòng đấu giá lại ra giá trên trời như thế!
Quân nhị gia ngây ngốc há to miệng, giá cả như vậy thật sự ra khỏi phạm vi thế lực của ông.
Tay nắm búa đồng của Liễu tổng quản đều run rẩy, trong mắt chứa tia kích động, ngay cả lời nói đều không nói nổi: “Mười vạn lượng hoàng kim, còn ra hay không? Mười vạn lượng hoàng kim lần một, mười vạn lượng hoàng kim lần hai, mười vạn lượng hoàng kim lần ba! Được, thành giao, Tụ Linh Trận cỡ nhỏ này thuộc về công tử ở phòng Quỳnh Tự.”
Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, nắm đấm của nhị gia hung hăng đập lên trên bàn, sắc mặt của ông ta xanh mét, thái dương nổi gân xanh, cả người như một con báo hung mãnh, hai mắt đỏ bừng hiển ra không cam lòng.
“Phụ thân.” Quân Nhất Phàm nuốt khẩu nước miếng, có chút không dám đi nhìn ông.
“Đi tra cho ta!” Nhị gia cắn chặt răng, gằn từng chữ một nói: “Ta phải biết đoạt đồ vật với ta rốt cuộc là ai, nếu chỉ là một người ngoại lai, giết hắn, đoạt Tụ Linh Trận cỡ nhỏ cho ta! Ta nhất quyết không cho phép bất kì kẻ nào dám can đảm đoạt đồ vật với ta!”
Đáng tiếc, bây giờ Quân nhị gia còn không biết, hai người kia là tồn tại ông ta vĩnh viễn không thể trêu chọc nổi……
“Mập mạp, ngươi về trước đi, ta còn có chút chuyện muốn đi xử lý.” Ánh mắt hơi đổi, Quân Thanh Vũ cong môi nở nụ cười, nàng không để ý đến mập mạp đang ngây ngốc ở phía sau, bước ra ngoài.
Vốn dĩ Quân Thanh Vũ muốn nói chuyện Tụ Linh Trận cỡ nhỏ cho mập mạp, nhưng nhớ đến năng lực chịu đựng mỏng manh kia của hắn, vẫn nên tạm thời lén gạt hắn thôi, để tránh hắn bị hù chết……
Lúc này, thư phòng sạch sẽ như mới, hai tay nam tử đặt sau lưng, đưa lưng về phía cửa, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên trên người hắn, vì hắn mà kéo ra một bóng dáng thật dài.
Không thể không thừa nhận, nam nhân thanh nhuận như nước suối trong này lại khiến cho người ta có một cảm giác thoải mái đến cực điểm, như chỉ cần đứng chung một chỗ với hắn, là có thể khiến lòng của mình bình tĩnh trở lại. Hắn như là một ánh mặt trời chiếu vào trong lòng, chiếu sáng thế giới đen tối của nàng.
Nhưng kinh nghiệm kiếp trước đã khiến Quân Thanh Vũ sẽ không nhìn người bằng cảm giác, ở Quận Thành, nàng không thể tin ai trừ mập mạp ra!
“Ngươi đã đến rồi.” Giọng nói thanh nhuận của nam nhân thấm vào tim, như có lực lượng mê hoặc: “Hoàng kim đều đã chuẩn bị tốt, ngươi đếm xem có thiếu hay không?”
“Không cần.” Quân Thanh Vũ bất đắc dĩ cười: “Nhiều vàng như vậy, bao giờ ta mới đếm xong?”
Cảnh Nguyệt Hiên ngẩn ra, xoay người nhìn khuôn mặt của thiếu nữ mảnh khảnh phía trước, trên mặt nở nụ cười ấm áp: “Ta còn tưởng ngươi sẽ nói, ngươi rất tin thương hội Cảnh Nhân, không cần kiểm tra.”
Bỗng nhiên, thiếu nữ ngẩng đầu lên, ngay lập tức, một ánh mắt lạnh nhạt đập vào trong mắt hắn.
Là ai nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn? Xuyên qua đôi mắt lạnh nhạt kia, hắn không thể nhìn thấy thế giới trong lòng của nàng, mà hắn cũng chưa bao giờ gặp qua một nữ tử có một đôi mắt không hề có độ ấm và cảm tình như thế.
“Ta sẽ không dễ tin bất kì kẻ nào!”
Giọng nói của thiếu nữ kiên cường mà chấp nhất, lại lộ ra bi thương nhàn nhạt, khiến lòng của Cảnh Nguyệt Hiên có một dũng khí muốn bảo vệ thiếu nữ này.
Nàng mới mười lăm tuổi, một thiếu nữ mười lăm tuổi, cũng đã học được không tin người, vậy mấy năm nay rốt cuộc nàng đã trải qua những gì?
Xem ra, là nên đi điều tra qua nàng……
Cảnh Nguyệt Hiên nheo hai mắt lại, thấy trong ánh mắt thanh nhuận hiện ra một tia lạnh lùng, hơi lóe qua, thế cho nên Quân Thanh Vũ lâm vào trong hồi ức vẫn chưa phát hiện.
“Nếu như vậy, làm sao ngươi dám đưa Tụ Linh Trận cỡ nhỏ bại lộ ở trước mặt người ngoài.” Cảnh Nguyệt Hiên cong môi cười khẽ lên: “Sẽ không sợ Cảnh Nhân giết người sao?”
Giọng nói của nam nhân khiến Quân Thanh Vũ hoàn hồn, nàng lạnh nhạt nhìn đối phương một cái: “Ta dám lấy ra, thì sẽ không thể không suy xét điểm này, mà ta biết, lấy thế lực sau lưng các ngươi, sao lại coi trọng một trận pháp nhị cấp của ta như vậy?”
Nàng nói chính là các ngươi, mà không phải Cảnh Nhân……
Cảnh Nguyệt Hiên hơi cứng lại, xem ra nàng đã nhận ra thân phận của mình, người ở nơi này biết thân phận của hắn cũng không nhiều, như vậy rốt cuộc nàng là ai? Nhưng không cho nghĩ nhiều, Quân Thanh Vũ cũng đã thu hoàng kim vào túi Càn Khôn, xoay người đi về phía ánh sáng ngoài cửa….
Đi ra thương hội, Quân Thanh Vũ hít sâu một hơi, dù sao nàng cũng không nghĩ đến, vốn nàng không có đồng nào, ở trong một ngày ngắn ngủi, đã có gia tài bạc triệu. Tiền này đến quá dễ dàng, khiến nàng không thể không cảm thán, Luyện Trận Sư quả thật là nghề kiếm ra tiền……
Hai tháng sau.
Sau núi, thiếu nữ đang ngồi nhắm mắt khoanh chân ở trên mặt đất, ánh sáng màu xanh lục nhàn nhạt quanh quẩn bốn phía, như vì bầu trời mà đốt sáng lên một ánh sáng rực rỡ. Đột nhiên, một tiếng bước chân vội vã từ dưới chân núi truyền đến, nàng mở hai mắt ra, vung tay lên thu Tụ Linh Trận cỡ nhỏ hảo, ngước mắt nhìn người từ phía dưới chân núi đi lên.
Một khuôn mặt nhỏ hơi có vẻ lo lắng đập vào mắt, giữa mày hiện ra lo lắng nhàn nhạt, nàng đi nhanh lên núi, khi trông thấy Quân Thanh Vũ lẳng lặng nhìn nàng kia, đáy lòng khẽ thở phào.
“Quân Thanh Vũ, hôm nay chính là ngày so tài của ngươi và Quân Nhất Phàm, ta đến khuyên ngươi từ bỏ trận thi đấu này.” Quân Thanh Hải cắn môi, khuôn mặt nhỏ chứa vẻ xấu hổ.
“Từ bỏ?” Quân Thanh Vũ nhướng mày, nhàn nhạt cười: “Vì sao?”
Đối mặt với người trước mắt, nàng không có bất kì hảo cảm gì, nhớ mang máng kiếp trước khi mình bị đuổi ra khỏi Quân gia, nàng ta chỉ lẳng lặng đứng ở một bên, lạnh nhạt nhìn tất cả.
Nhưng với Quân Thanh Hải, nàng cũng không có hận ý gì, người không vì mình, trời tru đất diệt, Quân Thanh Hải chỉ là muốn bảo vệ tốt cho chính nàng ta mà thôi.
“Vì sao?” Quân Thanh Hải cười lạnh một tiếng, châm chọc cong khóe môi lên: “Quân Thanh Vũ, ngươi còn hỏi ta là vì sao? Ngươi hỏi ta thì trước tiên nên hỏi chính mình, ngươi có thể đánh thắng Quân Nhất Phàm sao? Vì sao ngươi phải gây khó dễ với ta như vậy? Bây giờ ta rất vất vả mới đứng vững gót chân ở Quân gia, ngươi cố tình phải đáng ghết như vậy sao, ngươi biết việc này có ý nghĩa với ta không? Bọn họ sẽ nói ta là tỷ tỷ của phế vật không biết liêm sỉ kia! Ngươi cần phải từ bỏ trận thi đấu này cho ta, ta rất xấu hổ với ngươi.”
khi nàng ta nói xong, lại phát hiện Quân Thanh Vũ đã đi đến dưới chân núi……
Nhìn bóng dáng của thiếu nữ đi xa, khuôn mặt của Quân Thanh Hải vặn vẹo, Quân Thanh Vũ, nếu ngươi bất nhân, thì đừng trách ta bất nghĩa! Ta quyết không để cho bất kì kẻ nào phá hỏng mười năm cố gắng của ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.