Bịch bịch bịch!
Giọng nói vừa lạnh lùng vừa cấp bách truyền đến, tất cả người nhà họ Lâm đều quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Văn Hải, cả người ướt đẫm nước, đang được Triệu Quy Di đỡ qua.
Mọi người lại ngơ ngác nhìn Diệp Hi Hòa, không hiểu họa lớn trong miệng Lâm Văn Hải nói là gì.
"Thăng nhóc nhà họ Diệp, để tôi nói, cậu thì có gì tốt, ỷ mình tài nghệ hơn người, nên ai cậu cũng dám giết? Vị Vương đó...
Chưa kịp nói xong, Diệp Hi Hòa đã phất tay một cái, khiến Lâm Văn Hải xoay người bay lên, máu tươi phun ra, sau đó bị treo trên cây cao tám mét, không biết còn sống hay đã chết.
Cả nhà họ Lâm đều im bặt!
Có điều, cũng có người kịp phản ứng, thằng nhóc nhà họ Diệp mà Lâm Văn Hải nhắc tới, chẳng lẽ chính là kẻ ra tay cuồng bạo, đại sát tứ phương tối hôm qua, thiếu gia nhà họ Diệp hung danh hiển hách, Diệp Hi Hòa?!
"Chỉ Huyên, cậu ta là Diệp Hi Hòa? Cháu dẫn cậu ta về nhà làm gì!!"
"Cháu liều lĩnh quá rồi đấy, hiện tại cậu ta là một nhân vật nguy hiểm, là kẻ thù chung của Tân Hải. Cháu dẫn cậu ta về nhà, chẳng phải muốn gây tai họa cho gia tộc sao?"
"Xong rồi! Lần này thì xong thật rồi! Những người khác không biết nghĩ gì về nhà họ Lâm chúng ta, bọn họ cho rằng. chúng ta đang chứa chấp tên này. Chỉ Huyên, cháu hồ đồ rồi!!"
"Vừa rồi Văn Hải còn nói cậu ta giết người, nhưng ông không nghe rõ, cậu ta giết ai?"
Lâm Chỉ Huyên nghe người trong họ bàn luận sôi nổi, sợ Diệp Hi Hòa không vui, lại phất tay đập nát người ta để cảnh cáo!
"Mọi người đừng nói nữal!" Cô ấy lớn tiếng nói: "Cháu đã nói là cháu mời hắn về chữa
bệnh cho ông nội, mọi người đừng lãng phí thời gian quý báu để cứu ông nội nữa, được không?"
Nói xong, cô ấy khổ sở nhìn về phía Diệp Hi Hòa nói: "Diệp Hi Hòa, cầu xin anh đấy!"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nhìn Lâm Chỉ Huyên, sau đó lại nhìn đám người nhà họ Lâm, ánh mắt rét lạnh.
Nhưng hắn lại không nói gì, sải bước đi vào phòng ngủ của Lâm Trường Dần.
"Các ông, đúng là ánh mắt thiển cận!"
Triệu Quy Di từ phía sau đi tới, tức giận chỉ đám người nhà họ Lâm.
Ông ta không quan tâm Diệp Hi Hòa điên cuồng và tàn nhẫn như thế nào, ở trong lòng ông ta, y học là quan trọng nhất, Diệp Hi Hòa là người có tài chữa bệnh, như vậy tương đương với tổ sư của ông ta, ông ta rất không vui khi người khác nghỉ ngờ tổ sư của ông ta!
"Cái quái gì thế, cậu ta là kẻ cuồng giết người, coi trời băng vung, lẽ nào còn biết y thuật?"
"Nói nhảm! Ba năm trước cậu ta đại nạn không chết, lại học đủ loại võ công ngoại đạo, làm sao có thể giỏi cả y thuật lẫn võ công? Nhất định là Chỉ Huyên bị người ta lừa rồi!"
"Đi, chúng ta vào xem thử!"
Nhóm người nhà họ Lâm giận dữ đuổi theo, chỉ có Lâm Văn Hải tiếp tục treo mình trên cây như một con diều!
Bên trong phòng ngủ.
Diệp Hi Hòa vừa nhìn là biết, Lâm Trường Dần nằm trên giường bệnh, quả thực bệnh nặng vô cùng, sắc mặt tái nhợt, gầy gò hốc hác, nói rằng đã mất cái mạng cũng không quá đáng.
"Hu hu! Ông nội!"
Lâm Chỉ Huyên nhìn ông nội đang hấp hối, không kìm được tiếng khóc, chạy tới năm chặt tay Lâm Trường Dần.
"Diệp Hi Hòa, anh có cách châm nào, cứu được ông nội của tôi không?"
Cô ấy nước mắt lã chã nhìn Diệp Hi Hòa, hỏi.
"Diệp thiếu, bệnh tình của ông chủ Lâm cực kỳ kỳ lạ. Tôi đã đọc đủ thứ y thuật, tự đánh giá là đã thấm nhuần y học mấy chục năm, nhưng chưa từng thấy trường hợp nào như vậy cả. Nội tạng của ông ấy bắt đầu hoại tử từ bên trong, chảy mủ, nhưng bên ngoài lại không có gì bất thường, thực sự rất kỳ lạ!"
Triệu Quy Di từ phía sau đi tới nói: "Trước kia tôi còn tưởng là ông ấy trúng độc, nhưng nhìn thế nào cũng không giống, trên đời này làm gì có loại độc nào như thế..."