Vô Thượng Sát Thần

Chương 600: Một Chưởng




Có thể giết người không?
Lời nói bình tĩnh của Tiêu Phàm quanh quẩn bên tai đám người. Nụ cười trên mặt tất cả mọi người hơi hơi ngưng tụ, ai cũng không nghĩ tới Tiêu Phàm vậy mà không phải cầu cứu Bát Đội Trưởng.
Bát Đội Trưởng cũng lộ ra một tia kinh ngạc, lúc này trầm ngâm nói:
- Từ lúc các ngươi rời khỏi Sinh Tử Đấu Trường, sinh tử của các ngươi liền không liên quan gì đến ta, chỉ cần đừng chậm trễ hành trình là được.
Bát Đội Trưởng ý tứ rất rõ ràng, các ngươi muốn tự giết lẫn nhau, không liên quan đến ta, chỉ cần đừng ảnh hưởng đường ta đi, các ngươi thích như thế nào thì như thế đó.
- Mẹ kiếp, tiểu tử này thật cuồng ngạo, chẳng lẽ hắn muốn giết mắt ưng hay sao?
- Từ khí tức trên người hắn phán đoán nhiều nhất cũng là Chiến Hoàng sơ kỳ mà thôi. Mắt ưng là Chiến Hoàng trung kỳ, hắn có thể là đối thủ sao?
- Không biết, mắt ưng đoán chừng cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, chờ xem kịch vui đi.
Đám người trêu tức nhìn Tiêu Phàm, trong mắt bọn họ, tiểu tử này nhất định tự tìm cái chết.
- Ha ha, tiểu tử ngươi thật đúng là vượt quá ta dự liệu, muốn cùng ta giao thủ đúng không? Câu nói vừa rồi ta nói vẫn giữ y nguyên, nhường ngươi ba chiêu, sau ba chiêu, ta muốn tính mệnh của ngươi.
Mắt ưng cất tiếng cười to.
- Ồn ào!
Một tiếng quát nhẹ vang lên, ngay sau đó, đám người cảm nhận được một đạo hàn mang bạch sắc lóe lên một cái rồi biến mất, tốc độ nhanh vô cùng, nếu như không phải chân thực cảm nhận được một cỗ khí khắc nghiệt, bọn hắn còn coi là mình đang nằm mơ.
Đột nhiên nụ cười trên mặt nam tử đeo mặt nạ hắc ưng dừng lại. Trong ánh mắt kinh ngạc của đám người, đầu mắt ưng bỗng từ trên cổ lăn xuống, máu tươi phụt ra, như là suối phun.
Phốc!
Trong chớp mắt, não cùng thân thể mắt ưng bắn ra vô số kiếm khí, đem thi thể hắn quấy đến vỡ nát, chỉ còn một trận huyết vụ tràn ngập tại hư không.
Ánh mắt những người khác cũng trong nháy mắt ngưng kết lại, tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm, miệng chữ O đủ để nhét quả trứng vịt.
- Chết rồi?
Thanh âm run run vang lên, có thể nghe rõ ràng được thanh âm hít sâu một hơi.
Mắt ưng là Chiến Hoàng trung kỳ, lại bị một chiêu của hắn chém giết! Hơn nữa, không có người nào nhìn thấy Tiêu Phàm xuất thủ thế nào, đây mới là sự tình khiến bọn hắn kinh ngạc nhất.
Cương phong trên không tàn phá bừa bãi, đám người cảm giác cổ mình có chút phát lạnh. Nếu như một kiếm kia hướng về bản thân, há không phải mình cũng chết rất nhanh.
Một đám sát thủ gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, tựa như muốn thấy rõ gương mặt phía dưới mặt nạ màu đen kia. Đáng tiếc bất luận như thế nào cũng nhìn không thấu, mặt nạ cũng vô cùng bình thường, lộ ra nửa bên mặt, một bên khác lại không mảy may nhìn thấu.
Chỉ có từng sợi tóc đen bay bay trong gió, cho người ta một loại cảm giác cực kỳ lưu loát.
Bọn hắn lúc này mới hiểu rõ, thanh niên mặc áo đen này sở dĩ không tranh chấp cùng mắt ưng, không phải do hắn sợ, mà là hắn căn bản khinh thường tranh chấp với mắt ưng.
Giống như một tên ăn mày, lại cười nhạo một Quốc Vương, Quốc Vương sẽ không để vào mắt.
Nhưng mà, tên ăn mày cứ một hai khiêu khích Quốc Vương, Quốc Vương giận dữ, tên ăn mày liền phơi thây, huyết tiên tam xích!
Con ngươi Bát Đội Trưởng hơi hơi co rụt lại, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, tựa như cũng phải nhớ kỹ người này. Một kiếm vừa rồi kia, hắn chính là một trong số ít người thấy rõ.
Nhưng mà hắn cũng không có bất kỳ tự tin nào có thể tiếp được một kiếm này, quá nhanh, nhanh đến không phải mắt thường có thể thấy.
- Ngươi tên là gì?
Bát Đội Trưởng nhìn về phía Tiêu Phàm hỏi.
- U Linh.
Tiêu Phàm không biết vì sao, vô cùng bình tĩnh nói. Với thực lực hiện tại của hắn, nếu là Chiến Hoàng cảnh hậu kỳ cùng đỉnh phong, trừ phi là thiên tài siêu cấp, bằng không căn bản không lọt vào mắt hắn.
Bởi vì hắn lúc nào cũng có thể bước vào Chiến Hoàng cảnh hậu kỳ, thậm chí có khả năng bước tới ngưỡng cửa đột phá Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong.
Trong cả đội này, cũng chỉ có Bát Đội Trưởng cùng tu sĩ Chiến Hoàng đỉnh phong cho hắn một cỗ áp lực nhàn nhạt.
- Ngươi rất được.
Bát Đội Trưởng gật đầu, hài lòng nhìn Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm không để ý, chắp tay, đứng tại trên lưng Bát Giai Hồn Thú kia. Ánh mắt Huyết Yêu Nhiêu si ngốc nhìn Tiêu Phàm, một mực đắm chìm trong một kiếm vừa rồi của Tiêu Phàm, thất thần thật lâu.
- Ngươi không phải mê ta rồi chứ?
Tiêu Phàm nhìn thấy bộ dáng Huyết Yêu Nhiêu, nhịn không được trêu ghẹo nói.
- Đúng vậy, U Linh ca ca, ta say mê ngươi, ngươi thích ta chứ.
Huyết Yêu Nhiêu lấy lại tinh thần, thanh âm ỏn ẻn ỏn ẻn khiến Tiêu Phàm phát run.
Nàng kéo cánh tay Tiêu Phàm, vuốt vuốt sợi tóc, xinh đẹp vũ mị, phong tình vô cùng, nhất định chính là mỹ nữ của nhân gian, đẹp đến mức không cách nào diễn tả.
Tu sĩ khác nghe được câu này, cũng cảm giác toàn thân nổi da gà, một vài chỗ cũng cứng lên một cái.
Có mấy người còn chảy máu mũi, trong mắt hiện ra quang mang thí huyết, thiếu chút nữa thì xông lên.
- Khục, tấm lòng của mỹ nhân như ngươi, ta tiếp nhận không nổi.
Tiêu Phàm vội vàng tránh thoát khỏi cánh tay Huyết Yêu Nhiêu, trong lòng hắn có chút hối hận, làm sao lại quên bản thân căn bản không phải đối thủ của Huyết Yêu Nhiêu.
Huyết Yêu Nhiêu cười khanh khách, tu sĩ khác thấy quái dị, hai người này tựa như căn bản không phải đến tham gia Sát Vương Thí Luyện, mà là đến liếc mắt đưa tình.
Không thể không nói tốc độ Bát Giai Phi Cầm Loại Hồn Thú thật đúng là quá nhanh, qua thời gian hơn một ngày, một tòa thành trì rộng lớn liền rơi vào tầm mắt đám người.
Bát Giai Hồn Thú cũng rốt cục dừng lại, hai cánh chấn động liền không thấy tăm hơi.
Bát Đội Trưởng thống lĩnh đám người đứng sừng sững ở trong rừng cây trên đỉnh núi nhìn về nơi xa, nơi đó tọa lạc một tòa đại thành kim sắc rộng lớn, giống như một Hoàng Kim Cự Long đang nằm, nguy nga, tràn đầy khí thế kinh người.
Sau mấy khắc chờ đợi, chân trời bỗng có mấy thân ảnh bay tới. Đám người thần sắc ngưng tụ, Bát Đội Trưởng lại lơ đễnh nói: - Các ngươi nhớ kỹ, nơi này chính là cứ điểm Đội Tám ta. Bắt đầu tính từ bây giờ, sau thời gian một tháng, đến nơi này tập hợp! Ta chỉ chờ một canh giờ, quá một canh giờ mà chưa tới sẽ bị loại!
- Sưu sưu!
Mấy đạo thân ảnh kia đáp xuống, hướng về Bát Đội Trưởng hơi hơi thi lễ.
- Ba vị này là Trưởng Lão Khảo Hạch Nhiệm Vụ lần này, bọn hắn sẽ mang các ngươi tới Long Hoàng Đế Đô, ta hiện tại đọc từng cái tên, liền tự đi ra.
Bát Đội Trưởng nói.
- Quỷ La, Ám Ảnh... Chín người các ngươi, đi theo vị Trưởng Lão này.
Bát Đội Trưởng nói.
- Theo ta đi.
Một đạo thanh âm khàn khàn vang lên, sau đó nhanh chóng biến mất ở bên trong núi rừng.
Cứ thế, Bát Đội Trưởng lại liên tục gọi ra mười tám cái tên, chia hai tổ, Huyết Yêu Nhiêu ở trong hai tổ này, cuối cùng còn tám người lưu lại.
- Tiêu Phàm, nhất định phải cẩn thận, tổ này của các ngươi do Bát Đội Trưởng dẫn đầu, nhất định là kích thích nhất.
Thời khắc Huyết Yêu Nhiêu rời đi liền nhắc nhở Tiêu Phàm.
Kích thích? Tiêu Phàm còn muốn hỏi tại sao, đáng tiếc Huyết Yêu Nhiêu cũng không rõ.
- Bây giờ, tám người các ngươi đi theo ta.
Bát Đội Trưởng thản nhiên nói, khóe miệng lộ ra một tia cười tà, sau đó trong đêm tối cấp tốc lao đi về hướng Long Hoàng Đế Đô.
Với tốc độ đám người, cũng chỉ thời gian nửa nén hương liền chạy tới trên Long Hoàng Đế Đô, quan sát phía dưới có thể nhìn rõ ràng thấy phía dưới đèn đuốc sáng trưng, đường đi kim quang lóng lánh.
Đám người vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, căn bản không biết đến nơi này làm gì, mà đúng lúc này, thanh âm Bát Đội Trưởng vang lên: - Xuống dưới.
Mọi người đã quen thuộc mệnh lệnh của Bát Đội Trưởng, nào dám phản đối, mấy người rất nhanh liền xuất hiện ở phía dưới. Chỉ là lúc bọn hắn nhìn rõ phía dưới, tất cả mọi người biến sắc.
- Nơi này là Đại Long Đế Cung?
Trong lòng Tiêu Phàm có loại bất an nồng đậm. Bát Đội Trưởng này mang chúng ta tới Đại Long Đế Cung làm gì, chẳng lẽ là ám sát người Đế Tộc?
- Xuống dưới, tám người các ngươi, đi giết hai đội ngũ tuần tra kia!
Bát Đội Trưởng lạnh như băng nói, thấy tám người bọn Tiêu Phàm có chút do dự, Bát Đội Trưởng phẫn nộ quát: - Ai chống lại mệnh lệnh, trục xuất khỏi Thí Luyện Sát Vương.
Tám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Đi Đế Cung giết người, bọn hắn còn mấy người có thể sống?
Thế nhưng, dưới quyền uy của Bát Đội Trưởng, tám người cuối cùng vẫn cấp tốc tiến về hướng phía dưới cung điện, chỉ là, lúc bọn hắn chuẩn bị xuất thủ…
Đột nhiên...
- Oanh!
Một tiếng vang mãnh liệt, chỉ thấy nơi xa một đạo chưởng cương to lớn từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh một tòa cung điện nơi xa thành bột mịn.
- Có thích khách!
Một tiếng hô to truyền đến, thanh âm này cũng không phải của ai khác mà chính là của Bát Đội Trưởng, đồng thời, một chưởng kia cũng chính là của hắn.
- Chết tiệt cả nhà ngươi, mẹ kiếp, đây căn bản chính là muốn đùa chết chúng ta, không phải kích thích gì!
Tiêu Phàm nhịn không được nói tục, co cẳng liền kích xạ đến nơi xa.
MinhLâm - Lục Đạo -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.