Vô Tình Ái Thất Nữ Lão Sư

Chương 107: Thử Thách Sống Trong Rừng (2)




Mưa tạnh, Yên Tử và Tô Hanh đi vào rừng. Ban đầu Tử nhà ta dự định đi một mình, nhưng nghĩ lại thì thấy không ổn, lỡ như có ai đó chạy đến giở trò xàm sở với Tô Hanh, có giết chết hắn mười lần cũng còn chưa hả dạ.
Ngồi liên tưởng ra một đống chuyện không hay, Yên Tử quyết định mang Tô Hanh đi theo mình. Có gì cô còn chăm sóc được cho Tô lão sư, dù sao cũng yên tâm hơn một chút.
Khu rừng sau mưa, giống như một bãi chiến trường. Lá cây, nhánh cây các loại rơi đầy ra đất. Nhưng bù lại, không khí có vẻ quang đãng, thoáng mát hơn.
Yên Tử: " Tô lão sư, chị nhìn xem, bên kia có táo kìa. "
Cô kéo cánh tay Tô Hanh, vẻ mặt hớn hở chỉ về cái cây phía trước. Nàng nhìn theo tay của Yên Tử chỉ, quả nhiên có một cây táo, trên cây có rất nhiều quả, đây dĩ nhiên là một phát hiện hoàn hảo.
Yên Tử: " Chị chờ a, em đi hái "
Tô Hanh: " Tử, cẩn thận chút "
Yên Tử hớn hở trèo lên cây, thân cây sau mưa trơn trượt làm cô mém xíu là té chỏng mông.
Ngồi trên nhánh cây, đung đưa hai chân. Yên Tử với hái một trái táo xanh mơn mởn, cho vào miệng cắn một cái.
Oa....Mẹ ơi, nó chua
Loại táo rừng này khi chín thì ăn chua chua ngọt ngọt rất ngon, còn lúc sống...è hèm, lúc sống ăn không khác gì chanh là mấy. Nhưng mà lượng vitamin C nó mang lại rất cao, đủ bù năng lượng cho một ngày mệt mỏi, dù chua đến nhăn răng nhưng Yên Tử vẫn hái vài quả mang xuống cho Tô Hanh.
Yên Tử: " Tô lão sư, éc, mặc dù nó hơi chua một chút, nhưng chị đừng ghét bỏ, lượng vitamin C của nó rất cao, cho nên.... "
Yên Tử cố giải thích cho Tô Hanh hiểu về giá trị dinh dưỡng của mấy quả táo này, cô rất sợ Tô Hanh đại tiểu thư sẽ ghét bỏ thứ khó ăn này, rồi cầm nó quẳng vào mặt cô.
Tô Hanh: " Được rồi, nói nhiều như vậy làm gì. "
Cười cười, nàng tuy sống trong nội thành, nhưng nàng cũng không phải không biết đến loại táo này. Lúc còn nhỏ, ông nội có đem cho nàng một túi lớn, bắt nàng phải ăn cho bằng được. Ông nói loại này khó tìm, giá trị dinh dưỡng lại cao, cho nên khi tìm được liền bắt nàng ăn cho hết. Ông bảo lúc ấy nàng trông như con đười ươi, gầy tong gầy teo như que củi, liền mỗi tháng đều mang cho nàng một đóng thức ăn lạ lẫm, mà loại táo này cũng là thứ mà ông mang nhiều nhất.
Thấy Tô Hanh cười mình, Yên Tử vô cùng xấu hổ. Xoay đầu đi nhằm tránh sự ngượng ngùng, ai biết được lại thấy một con gà rừng chạy vụt qua.
Yên Tử: " A? "
Tô Hanh: " Em làm sao vậy? " tự dưng cái la lên, phá tan không khí lãng mạn luôn rồi.
Yên Tử: " Chị ở đây nha, em đi mang món ngon về cho chị. "
Tô Hanh: " Ể? "
Nói rồi liền chạy vụt đi, Tô Hanh đưa tay kéo lại cũng không kịp, đành lắc đầu nhìn bóng lưng Yên Tử chạy mất đằng xa.
____
Yên Tử: " Đâu rồi nhỉ? "
Yên Tử vạch ra mấy bụi cỏ tìm kiếm con gà lúc nãy, cô vừa thấy nó chạy qua đây mà, bây giờ tự nhiên mất tích. Lạ lùng, không lẽ gà biết độn thổ à? Vô lý thiệt!
Oác... Oác....
Tiếng kêu phát ra từ phía sau bụi cây trước mặt, Yên Tử giật giật khoé miệng, thả nhẹ bước chân đi tới. Vén ra bụi cây, thấy bé gà của chúng ta đang hăng say bới đất, mổ mổ các kiểu này kia, hoàn toàn không phát giác được bản thân sắp thành món ngon trong mắt của Yên Tử.
Để xem mày trốn được khỏi bàn tay vàng của bà hay không. Hây!
Bịch...
Oác... Oác...
Không ngờ con gà quỷ quái này phản ứng nhanh hơn cô tưởng, vụt một cái liền chạy đi, làm hại Yên Tử té sấp mặt, trong miệng toàn là lá cây.
Bà không tin bà không thịt được mày, chấp mày gắng động cơ xe lửa đấy.
Yên Tử phun ra lá cây trong miệng, chạy theo bắt cho bằng được con gà kia.
Chọn một bãi cỏ bằng phẳng ngồi chờ, Tô Hanh ngóng mãi vẫn không thấy Yên Tử trở lại, trong rừng thì vang lên tiếng gà la hét, vọng hết cả bốn phía xung quanh. Đúng là doạ người thật mà.
Yên Tử: " Tô lão sư! Tô lão sư! "
Chưa thấy hình ảnh đã có âm thanh, Tô Hanh trông từ xa đã thấy được Yên Tử hớn hở chạy lại.
Yên Tử: " Tô lão sư, chị nhìn xem đây là gì. "
Phấn khích giơ con gà trong tay lên cho Tô Hanh xem, tối nay cô nhất định làm món gà ăn mày trứ danh a.
Tô Hanh nhìn Yên Tử đầu bù tóc rối, quần áo thì lấm lem, ống quần lại rách toạt hết vài chỗ. Đây là đi đánh nhau sao?
Tô Hanh: " Em làm gì mà ra nông nổi này dữ vậy? Em và con gà te tua chẳng khác gì nhau a. " gỡ mấy cái lá trên đầu Yên Tử xuống, Tô Hanh nhìn một lược xem cô ngốc này có bị thương hay không.
Yên Tử: " Haha, thật ra chuyện là vầy, lúc nãy em trông thấy con gà này chạy qua, cho nên em mới đuổi theo, ai ngờ đâu..... "
____
- "Đứng lại, con gà đáng chết kia! Mày đứng lại! Bà vặt lông đầu mày bây giờ có tin không! Đứng lại mau!!"
Chạy tới vách đá, con gà không còn đường để chạy nữa, nên quẩn bách nhảy nhảy xung quanh.
- " Hộc....hộc... Chạy nữa đi, tao chấp mày gắng thêm động cơ máy bay á. Hộc hộc.."
Yên Tử ôm bụng thở hơi lên, thật đáng ghét, gà chứ có phải báo đâu mà chạy dữ vậy không biết. Ở trong núi không có chuyện gì làm nên rủ nhau thi Marathon à!
Lại sợ con gà chạy đi nữa, Yên Tử không dám nghĩ mệt lâu. Mon men lại gần, giơ tay chụp đầu con gà.
- " Aaah...sao mày dám đá tao? "
Bị nó đá một cái ngay cánh tay, Yên Tử ăn đau la làng. Cô cũng không nghĩ tới con gà mắc dịch này lại đá mình, giận xanh người hết á.
- " Tại mày ép tao dùng vũ lực, đừng có trách tao. "
Yên Tử ôm thù, giơ chân đá lại con gà. Mẹ ơi, con gà chới với té cấm đầu a, lần đầu tiên đá solo với con người, kèo này có hơi căn.
Vì vậy, một người một gà chơi đá lộn với nhau, mày đá tao một cái, tao đá mày lại một cái.
Đến khi Yên Tử bị nó đá rách hết mấy miếng vải quần, cô mới tức giận cho nó ăn ' liên hoàn cước ', té lăn ra đất nằm bất động.
Hiệp này Yên Tử thắng, cô nắm chân con gà, kéo nó lê lếch đi tìm Tô Hanh.
Chơi với bà à, cưng nghĩ cưng là ai? Một mình bà, chấp hết!
_____
Chúng ta gắng bó gần hơn hai năm rồi các đọc giả nhỉ?
Mị nhớ, lúc mị đào cái hố này là năm lớp 12, năm nay mị đã cao đẳng năm 2 rồi.
Đại gia đình của chúng ta, ăn mừng nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.