Vô Tình Ái Thất Nữ Lão Sư

Chương 23: Cạn Ngôn Rồi




Yên Tử thấy bản thân đang ở trong một không gian vô cùng tối, xung quanh không thấy một tia sáng nào, làm cô không khỏi hoang mang.
Mình đã chết rồi sao? Tại sao lại chết vì độc phụ kia chứ? Vụ làm ăn này thiệt hại chết lão nương rồi.
Đang khóc lóc, một tia ánh sáng không biết từ đâu, trực tiếp chiếu thẳng vào mặt cô, trong lòng gào thét điên cuồng.
Đứa nào chơi thất đức vậy hả?
Ở thực tại, vị bác sĩ hôm qua đang lấy đèn pin rọi vào mắt Yên Tử. Kiểm tra một bên rồi một bên, đem cô lật muốn hôn mê lần nữa.
Lâm Lâm: " Bác sĩ, tình trạng của em ấy thế nào? "
Ông bác sĩ tắt đèn pin bỏ lại vào túi, ánh mắt khinh thường nhìn Yên Tử vẫn bất động trên giường.
- " Không có gì, có lẽ sắp tỉnh lại rồi, tình trạng khôi phục rất tốt. "
Sau khi bác sĩ rời đi, Lâm Lâm mới đi đến bên giường, kéo ghế ngồi xuống.
Lâm Lâm: " Này ngốc tử háo sắc! Chưa chết thì mau tỉnh lại đi chứ? Hồn vía đang đi dòm ngó gái nhà lành rồi có phải hay không? " Nàng đưa tay lên nhéo hai má của Yên Tử. Nàng còn chưa nhận ra, ngữ khí trong lời nói nồng nặc mùi giấm chua.
Vài giờ sau, người nằm trên giường có dấu hiệu tỉnh lại. Đôi mày liễu hơi nhíu, rõ ràng vẫn còn khó chịu trong người.
Hai mắt từ từ mở, chắc ngủ lâu quá nên giờ có chút đau. Nhìn thấy mình đang nằm trong bệnh viện, biết rằng số còn may, diêm vương chưa kéo đi mạng nhỏ.
Yên Tử chống người ngồi thẳng, đầu nặng như đeo chì, nhìn xung quanh ngoại trừ bình nước biển, một bóng người cũng không có.
Miệng có chút khát, Yên Tử cẩn thận rút ra kim trên tay, cực lực bước xuống giường.
Cửa phòng đúng lúc mở, Lâm Lâm mang theo bữa sáng bước vào.
Lâm Lâm: " Chưa gì đã muốn xuống giường, là muốn đi vệ sinh sao? " Nàng nửa cười nửa đùa, đem Yên Tử đùa đến đỏ mặt.
Cô giữ nguyên tư thế ngồi ở mép giường, trong lòng mắng chửi Lâm Lâm thậm tệ. Tự nhủ phải đề phòng, nàng ta là động vật có tính nguy hiểm cao.
Yên Tử : " Ờ..ừm.. " Giọng nói yếu ớt phát ra, Yên Tử không nghĩ tới, mới nằm có một đêm mà cổ họng đã biến chất thế này rồi.
Lâm Lâm: " Muốn đi đâu để tôi đưa em đi. "
Yên Tử : " Uống nước... " Thấy Lâm Lâm đột nhiên nhẹ giọng, da đầu Yên Tử bất giác rung lên.
Lâm Lâm lấy ly rót nước, thấy Yên Tử nhìn cái ly đến mắt toả kim quang, trong lòng cười cô ngốc nghếch.
Yên Tử : " Không cần phiền vậy, em tự làm được mà. " Đón lấy ly nước từ tay Lâm Lâm, áy náy cười gượng với nàng.
Lâm Lâm : " Lo mà uống đi. " Ngồi xuống chỗ quen thuộc, thuận tay cầm lấy con dao nhỏ.
Yên Tử uống nước chút nữa sặc chết, tay run run đặt cái ly xuống bàn, sợ hãi lùi về ra phía sau.
Yên Tử : " Chị.... chị...chỉ là một ly nước. Có...có cần phải lấy...mạng em hay không? " Em vừa mới cứu chị đó, đây là lấy oán báo ơn sao?
Lâm Lâm: " Em bị hỏng não rồi phải không? Tôi gọt trái cây thì liên quan gì? " Lâm Lâm nhíu mày nghi hoặc, mặt nàng giống sát nhân lắm sao?
Yên Tử: " À, là thế. " Làm cô sợ thiếu chút nữa tè ra quần.
( ̄- ̄) Thật mất mặt.
Yên Tử: " Chị, hôm qua giờ chị luôn ở đây sao? " Lúc nãy tỉnh lại không có ai, chắc chắn là Lâm Lâm ở đây cả đêm rồi.
Lâm Lâm : " Không, đôi lúc cũng đi vào toilet. " Nghe Yên Tử hỏi, nàng dừng tay một chút, nghĩ nghĩ gì đó rồi lại tiếp tục.
- "... " Ước gì cách vách có khoa thần kinh, có chết em cũng liều mạng lôi chị qua đó khám.
Yên Tử: " Ờm, chuyện hôm qua ưm ~..... " Lời còn chưa ra khỏi miệng, Lâm Lâm đã nhét cho miếng táo thật to.
Lâm Lâm: " Im lặng chút không ai nói em câm. "
- "... " Yên Tử nhai nhai, trong lòng trào nước mắt.
Lâm Lâm: " Cơ thể thế nào? Đã khoẻ hơn chưa? " Miệng hỏi tay bẫn tiếp tục gọt táo.
- "... " Chắc bình thường rồi, Yên Tử nuốt táo trong miệng.
Lâm Lâm : " Còn cảm thấy khó chịu không? " Miệng vẫn hỏi không ngừng, tay đã chuyển qua lột quýt.
- "... " Không hẳn á, đầu còn hơi đau đau.
Lâm Lâm: " Sao lại không trả lời? " Tuy nàng nổi giận nhưng tay còn bận cắt kiwi
- "... " Mặc ủy khuất, không phải chị nói em câm hay sao.
Lâm Lâm: " Hửh? " Lần này mới ngẩng lên nhìn Yên Tử, trên tay dừng động tác. Khinh thường tôi sao?
- "... " Yên Tử vô cùng ủy khuất, liên tục lắc đầu.
Dường như nhớ ra việc gì đó, Lâm Lâm mới gật đầu, trở tay muốn lột cam. Đúng là có khiếu phá hoại bẩm sinh.
Lâm Lâm: " Nói đi. "
Yên Tử nuốt khan nhích lại gần Lâm Lâm, ánh mắt luôn cảnh giác nhìn con dao bên cạnh nàng.
Yên Tử: " Thật ra... đêm hôm qua.... " Đêm hôm qua là em cứu chị một mạng, mau mau ký ngân phiếu trăm triệu báo đáp em đi chứ hả.
Lâm Lâm : " Ừ, cảm ơn."
Cảm ơn? Chỉ vậy thôi hả? Em suýt nữa phải đi du lịch diêm cung, vậy mà chỉ đổi được một lời cảm ơn từ chị? Lỗ vốn rõ ràng, vụ làm ăn này bên em bị thiệt hại a.
Yên Tử : " Hết rồi sao? Có nhiêu đó? " Yên Tử trố mắt ra nhìn Lâm Lâm, không khỏi khóc rống trong lòng.
Lâm Lâm đặt trái lê xuống ( ách..., lấy nó hồi nào vậy? ) dùng khăn giấy lau tay qua một lần, híp mắt nhìn Yên Tử.
Lâm Lâm : " Còn không đủ? " Đúng là vừa háo sắc vừa tham lam. Không phải chỉ uống xuân dược thôi sao? Cũng đâu phải độc dược, ở đó ủy khuất cái gì?
Yên Tử: " Không đủ, dĩ nhiên là không đủ. " Chị đúng là gian thương, chơi trò ép giá là thế nào? Một con Yên Tử bằng hai chữ cảm ơn? Cô khinh a...
Lâm Lâm: " Vậy em muốn gì? " Lâm Lâm khoanh tay tựa vào ghế, ánh mắt sắc bén nhìn Yên Tử.
Mình muốn gì à? Để xem, đối với độc phụ này thì phải tiên hạ thủ di cường, nếu đòi tiền chắc bị khinh thường cho đến chết.
Yên Tử : " À.... ừ.... " Hôn một cái thì sao ta? Dù sao hy sinh vì sắc đẹp cũng không có lỗ. Ngoài kia bao người thèm khát nàng, cô hôn một cái xem như có được oai phong.
Lâm Lâm: " Cứ nói, tôi không muốn thiếu nợ ai. " Bộ dạng ấp a ấp úng đó là sao? Ý đồ đen tối?
Yên Tử: " Nếu em nói ra, chị phải hứa không được đánh em. " Nhìn mặt Lâm Lâm Yên Tử sợ gần chết, nguy cơ chị ấy đánh người là rất cao.
- "... " Thiệt muốn tẩn cho người trước mặt một trận, Lâm Lâm câm nín một lát rồi gật đầu.
Yên Tử: " Vậy, hôn một cái được không? " Yên Tử lau mồ hôi trên trán, nhìn mặt Lâm Lâm lạnh ngắt, cô cảm thấy hối hận vô cùng, biết vậy đã không nói ra.
Điện thoại đâu rồi, cô rất muốn gọi ngay cho phòng cấp cứu trực sẵn sàng. Bên công ty bảo hiểm nhân thọ cũng gọi một chút, cô sợ không kịp báo một tin....
________
Hé lô bà con, đồng chí ghé qua thì cho xin một sao, một follow đi chứ hả, xem chùa quài dị có ngày nằm thấy mộng xuân a~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.