Vô Tình Ái Thất Nữ Lão Sư

Chương 55: Một Mất Một Còn [ 2 ]




Ở đây, Yên Tử nếu như mà biết được Tịnh Lâm nghĩ gì, chắc cô liền tức đến đột quỵ! Tuy cô không phải cái gì xuất thân danh môn võ nghệ nhưng dẫu sao từ khi biết nhận thức, cô đã được gia gia và baba truyền thụ cho vài chục chiêu thức a. Mặc dù không có trở thành ban chủ, chưởng môn nhưng cũng đầy mình một thân võ nghệ! Cái gì Nga Mi kiếm pháp, Thiếu Lâm chưởng pháp, xà quyền, hạc quyền, sư tử, đười ươi, châu chấu, thằn lằn,..... pháp, cũng đã điều học qua. Bởi thế nếu mà biết Tịnh Lâm khinh thường mình, thể nào cô cũng lôi nàng ra, sử dụng ' thọc lét pháp ' để trừng phạt nàng.
Ấy vậy, lúc này Yên Tử ngồi trên lưng ngựa mà hai chân cứ run cầm cập, thầm nhũ: cái con ngựa quỷ sứ này làm gì mà chạy như điên vậy a? Mình mới chỉ thúc nhẹ có một cái thôi mà đã cong chân bay đi còn muốn nhanh hơn cả tàu điện ngầm! Bộ hôm nay sung trong mình chắc?
Khoảng cách càng lúc càng gần, Yên Tử chậm rãi quan sát tên ' đối thủ ' đầu tiên...
Uhm! Da vẻ bảnh tỏn, mũi cao, mắt tròn, cơ bắp tuy cái có cái không nhưng mặt mày cũng được xem như là một tuấn mỹ nam nhân! Lại tiếc...., ba mẹ sinh ra chỉ vỏn vẹn 3m bẽ đôi, lại bỏ vợ bỏ con để đi làm vệ sĩ cho người ta, để bây giờ hắn cho ngươi cưỡi trên con ngựa cao muốn chết kia, không sợ té gãy tay, mẻ đầu hay sao?
Người trước mặt thấy Yên Tử càng gần, nâng tay nắm chặt thanh kiếm gỗ trong tay, sẵn sàng tiếp đón cô bất cứ lúc nào.
Ha...., xem ra Ngôn baba cũng có chút lòng thương xót đi, không để bọn hắn dùng kiếm thật, há cũng để ta cảm kích mấy phần, bằng không ta sẽ không tưởng tượng được cái thân già này bị thọc bao nhiêu nhát đâu.
Yên Tử tay siếc chặt lấy dây cương, nhấc lên trường kiếm nặng nề lao tới, cảnh tượng cứ như trong TV, Hoa Mộc Lan vác kiếm cưỡi ngựa lao ra đánh giặc, tên kia thấy vậy cũng ' tiên hạ thủ vi cường ', vung lên mộc kiếm hướng Yên Tử đánh tới. Nhanh nghiêng người tránh, cô cảm nhận được một đạo gió sược qua mặt mình, có thể cảm thấy người kia ra tay không nhẹ a.
Shit! Cái thằng lùn mã tử này! Dám ám sát lão nương à? Ngươi tới số rồi!!! Bà đây không ra tay ngươi liền cho bà là hello kitty sao?
Nhân lúc con ngựa của hắn lướt qua, Yên Tử nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cái đuôi ngựa của hắn, thật mạnh một phát kéo!
Hííiíii........
Con ngựa giơ lên hai chân trước, rít một hơi thật to, hai chân sau cũng lảo đảo trụ không vững, liền không thương tiếc quăng luôn cái tên lùn tè kia xuống đất. Yên Tử trong lòng thầm vỗ tay một phát, khom người xuống đoạt lấy hắn mộc kiếm trong tay, thầm nghĩ cái này sẽ có chỗ để xài, cẩn thận đặt trường kiếm vào phía dưới sát yên ngựa, rồi không ngó ngàng đến, cứ thế ' giá ' một tiếng chạy đi.
_____
Trước mặt là tên thứ hai, coi bộ dáng khá hơn tên ban đầu nhiều lắm, nhưng..... trong tay hắn cầm....là cầm cái gì vậy a?
Bao tải?
Mẹ của ta ơi! Chơi cái gì vậy a? Ta cũng không phải là heo con, ngươi.....người này cầm bao tải đến làm gì đây?
Nhìn Yên Tử vẻ mặt ghét bỏ, hắn nhanh một chút phi ngựa đến, vung lên bao tải nhắm hướng cô mà trùm lại. Yên Tử tái mặt, nhanh chóng hạ thấp người ôm lấy cổ tiểu bạch mã, thoáng cái hắn chụp hụt, cô thở hắc ra một hơi ( dọa hú hồn). Ngẩng dậy đầu, xoay người lại liền thấy hắn đánh ngựa vòng tới, trong lòng thầm than không ổn.
Cái tên mắc dịch mắc gió này, bộ điên hay sao mà cầm bao tải chạy hoài thế hả? Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta không phải là heo con, ngươi nhào tới trùm ta cái gì?
Yên Tử thiệt không thể nào chịu nổi mà, cô lững thững chờ hắn bay tới, một phát liền vung lên tay nắm được cái bao tải kéo về phía của mình.
Khụ khụ...., gia phả tám đời nhà bọn bây! Nghĩ sao đem cái bao tải 20 năm chưa giặt này ra mà ngoạn vậy hả? Lại còn cả gan dám lấy nó để trùm đầu của ta! Quá đáng! Bộ tính âm mưu đưa ta vào con đường bệnh lao suốt đời hay sao?
Dường như thấy được phía sau đầu bóc lên vần khói, Yên Tử tức đến cực độ, tia mắt nhìn về phía cái tên ban nãy, giờ đây đang xoay ngựa chạy trở về. Cô túm chặt vành bao, thúc ngựa đối diện lăm lăm lao tới.
Được được được! Lão Tôn đây sẽ cho ngươi nếm mùi của đấu bò Tây Ban Nha.
Quá đà né không kịp, lại không nghĩ tới Yên Tử sẽ dùng chiêu thức này, hắn thoáng cái luống cuống, đột nhiên trước mặt tối sầm lại, chỉ kịp ' a ' một tiếng.
Kiềm được ngựa của hắn lại, Yên Tử lôi ra mộc kiếm ban nãy, ví như mình là ban chủ Cái Bang, dùng ' Đả cẩu bổng pháp ' đánh tên kia túi bụi...
Bịch....bốp...binh binh binh.....
Yên Tử: " Mày hả! Xạo nè! Cho mày chừa nè! Dám trùm đầu bà hả con! Chết nè! La hả mậy! Nhúc nhích hả mậy! Nín chưa! Bỏ tật nghe con!..... "
Phịch
Hắn ngã lăn ra đất bất tỉnh, Yên Tử lau mồ hôi liên tục thở dốc, thầm nghĩ đánh người cũng mệt chết đi! Liếc hắn một cái liền đá đá ngựa chạy đi.
______
Au : ôi trời....mấy thím có thấy ai như tui không? Từ hiện đại liền biến tấu thành cổ trang một cách quá mức tào lao nha.... 😂😂😂

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.