Vô Tình Ái Thất Nữ Lão Sư

Chương 87: Sinh Nhật Trong Bệnh Viện




Mò mò trong chậu cây trước cửa tìm chìa khoá dự phòng, mở cửa lẻn vào nhà, mặt lắm la lắm lét như đi trộm chó. Xem không có không ai mới chạy một mạch vào phòng, đóng lại cửa, bây giờ mới thật sự là dám thở ra hơi, dùng tốc độ sét đánh để thay quần áo, tóc ướt cũng chưa kịp sấy khô,nhìn đồng hồ đeo tay, 3:22!!! Ai nha ~~... Oh không nhanh tay là trễ mất. Lật đật chạy vào nhà bếp, lục muốn banh chành cái tủ bếp mới tìm thấy được bột mì và nguyên vật liệu cần thiết. Sau khi kiểm tra xác định rằng nó không bị biến chất, Yên Tử mới bắt tay vào làm hoa quế cao. Trong lúc đang nhồi bột mì, Yên Tử cảm thấy đầu mình bắt đầu nặng dần, cảm giác thật mệt, lúc nóng lúc lạnh.
Có lẽ không sao đâu nhỉ...? Chắc chỉ cảm lạnh thôi...
Tự nhủ như vậy, Yên Tử vỗ vỗ cục bột, tiếp tục công việc còn dang dỡ. Thời gian cũng chậm rì rì trôi qua, 5:10.... Một đĩa hình quế cao hoàn hoàn chỉnh chỉnh được ra lò. Yên Tử nở nụ cười hài lòng với thành quả của mình, ho nhẹ một cái, cổ họng nóng rát như nuốt phải hoả dược, cô lắc lắc đầu cố gắng lấy lại tỉnh táo, chạy về phòng lấy ra hộp kẹo màu hồng trông rất dễ thương. Xoạc 1 cái đổ toàn bộ kẹo bên trong ra, tiếp đó mới cắt hoa quế cao ra từng khối vuông dài, tỉ mỉ từng khối từng khối vào hộp, cẩn thận đậy lại nắp, bên trên còn lấy bút mực nắn nót viết " Bảo bối, sinh nhật vui vẻ,..... Yummy! ".
Hoàn thành, trên trán cô cũng nhễ nhại mồ hôi, không biết có phải ảo giác hay không, Yên Tử dường như cảm thấy xung quanh lúc nóng lúc lạnh, tháo ra tạp dề, rửa tay, đoán chừng giờ này Hải Tình cũng sắp rời giường, hưng trí bừng bừng ôm theo hoa quế cao chạy tới phòng nàng. Đẩy ra cửa phòng, trong lòng Yên Tử thầm mắn Hải Tình không biết đề phòng gì hết, ngủ mà không khoá cửa kiểu này có ngày " chết " không kịp ngáp nha. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu như nàng mà khoá cửa, thì bây giờ cô phải trèo tường xuyên cửa sổ để vào phòng à!
Nhưng mà đời không như là mơ, cố ý ngồi chờ Hải Tình tỉnh lại, cho cô một cái bất ngờ thấy bàn thờ thì......
Từ 5h 40.....mãi cho tới khi 7h...vẫn chưa thấy nàng động đậy, Yên Tử thật rất muốn hỏi, nàng cùng cái giường thật ra muốn dính nhau đến khi nào?
Mãi cho đến khi Yên Tử cảm thấy mệt đến đáng thương, những tưởng nằm nghĩ trên bàn một chút để chờ nàng, nhưng mà..... Một lần nhắm mắt là cả đời khỏi mở, một hơi đi luôn...
..
Hải Tình vươn vai một cái, thức dậy sau một giấc ngủ dài. Nằm bất động chừng 5 phút để hồn phách về đủ mới chịu ngồi dậy, đưa tay vò rối cái đầu, hai mắt vô tình lướt qua nhìn kế bên.... A?... Nhìn thấy Yên Tử nằm gục trên bàn, Hải Tình vừa thắc mắc vừa tức giận, thắc mắc vì sao có giường mà cô không ngủ lại đi nằm ở đây? Tức giận là vì đã một đêm rồi mới chịu bò về.
Nghĩ thì nghĩ cũng nhanh chóng xuống giường, đưa tay lây lây Yên Tử dậy, hắng giọng chuẩn bị đầy đủ tinh thần để mắng cô cho bỏ tật.
Hải Tình : '' Nè! Còn không mau ngồi dậy cho bổn.....ơ..?" Cách một lớp quần áo mà Hải Tình vẫn cảm nhận được người Yên Tử nóng ran, sợ mình bị ảo giác, nàng đưa tay sờ trán cô, cảm giác hừng hực nóng như hoả lò làm cho Hải Tình hoản sợ đến tỉnh ngủ, lật đật lôi Yên Tử dậy, giờ mặt cô đã không còn giọt máu, nhìn cứ như tử thi trong nhà xác a.
Kinh
Kinh
Kinh
Hải Tình : " Tử? Tử à!!! Mau tỉnh lại đi, nè, nghe chị nói gì không hả? " Một cuộc xóc nảy xảy ra, mà nạn nhân là Yên Tử hiện đang trong tình trạng te tua hoa lá.
........trời xanh xanh bao la...........
- '' Người nhà của liệt nhân Tôn Yên Tử??? " ông bác sĩ già gồng hết sức trâu lên gọi....
Hải Tình: " Dạ vâng! "
Nghe bác sĩ rống lên tên chồng tương lai của mình, Hải Tình hớt hải chạy lại, nói quá hơn một chút là nhào tới xé xác ông bác sĩ.
- " Này cô gì đó ơi, tôi là trai còn tem nha, đừng có thấy ngon cơm rồi hốt bậy hốt bạ là hỏng được nhe...... " hai tay che lại ngực, nép sát vào tường làm như ổng sắp bị ai đó hiếp không bằng.....
Oẹ...
Hải Tình: ".... " Thật thất vọng về ngành y này ghê!!!....
- " È hèm... Người nhà của cô bị sốt rất cao, mang tới trễ một chút là chuyển vô nhà xác vừa rồi, làm ơn chăm sóc kĩ dùm một cái, tôi nhận ca này hoài cũng mệt chứ bộ à.... " Giận ghê luôn dậy á...
Hải Tình thất vọng chập hai, hỏi qua loa vài việc liền bỏ mặc ông bác sĩ, trực tiếp mở cửa đi vào.
Yên Tử nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, tay phải truyền nước, mặt xanh như tàu lá, trông chẳng khác gì xác chết Châu Phi.
Hải Tình khép lại cửa, đi lại ngồi một bên, lúc nãy nàng có nhận được điện thoại của Tiêu mẹ, bà nói tìm thấy được cái hôpj trong phòng ngủ của nàng, tưởng là nàng bỏ quên nên nhờ người đưa tới cho nàng rồi. Thật ra Tiêu mẹ vẫn chưa hay là Yên Tử vào viện, mới sáng chỉ thấy được Hải Tình gấp gáp chui vào xe, cứ tưởng nàng có việc nên không có hỏi kĩ càng, lúc dọn dẹp có thấy hộp quà, cứ nghĩ là nàng đi vội nên bỏ quên, vì vậy mới nhờ người đưa đến.
Hải Tình lấy ra cái gì trong túi xách, nhìn hoa hoè loè loẹt này cũng không biết của ai, lật lại mặt sau mới thấy dòng chữ chúc mừng sinh nhật được viết một cách khéo léo của ai kia, chỉ tội là hơi nhỏ, nhìn thấy được cũng hơi bị mệt à.
Xác định đây là cho mình, Hải Tình cẩn thận tháo ra, ngay khi vỏ hộp được mở, một mùi thơm nhè nhè tỏa ra, đưa mắt nhìn xuống, bên trong hộp là một hàng nối tiếp một hàng hoa quế cao, mặc dù nhìn cấu hình nó không được bắc mắt cho lắm, nói hơi dối lòng là ' xấu kinh khủng ', nhưng mùi hương không tệ, không biết hương vị thế nào.
Yên Tử trong vô thức tỉnh lại, ngơ ngác nhìn xung quanh giống như không biết đây là đâu, ta là ai....
Ngó qua bên cạnh thấy Hải Tình đang nhìn cái hộp cười như con điên, lại một lần nữa ngơ ngác chập hai.
Kia....không phải là cái hộp của mình hay sao?
Tuy còn yếu nhưng Yên Tử vẫn ngoan cố vươn tay ra, hòng đoạt lại cái hộp của mình.
Hải Tình: " Này...! Em muốn lấy gì? "
Mặt lạnh tanh, lạnh chả khác gì khối băng di động, ơ hay, phát hiện người yêu của mình vừa mới tỉnh lại cũng không mừng à? Đáng lí ra phải nhảy cẩn lên, la làng la xóm các kiểu này nọ đồ chứ?..... Đằng này cái mặt như bị ai lấy mất sổ gạo, ớ.... biểu cảm gì không biết?......????
Yên Tử: '' C..ái hộp....cái..hộp... "
Giọng nhỏ như muỗi kêu thế này, bộ không làm người ta thương xót sao...
Hải Tình: " Em tĩnh rồi à!..... Sao không chết luôn đi?...."
Ơ? Không phải lúc nãy còn cười sao, giờ sao lại.....
Không lẽ bị đột biến gen? Nhiễm sắc thể bị đảo ngược? Thú tính trỗi dậy? Đa nhân cách????.......
_________________
Chút chuyện sau rèm.......
YY ( cười tươi rói): chào mọi người...... Ta trở lại rồi đây nè.... Có nhớ ta không a...
Fans ( liếc)......
YY ( hụt hẫng): thôi mà....ta xin lỗi mà....hứa sẽ ra chap sớm mà...
Fans ( nghi ngờ)......
YY ( năn nỉ): ta bận học, bận làm, không kịp viết chap....
Fans ( giơ dép hăm doạ)....
YY ( nắm ống quần): huhu.... Ta không dám nữa đâu, đừng hủy dung nhan của ta, ta còn dựa vào nó kiếm cơm mà.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.