Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao)

Chương 101:




Nhưng giữa trưa hôm nay, Hoắc Tư Tước còn chưa về thì trong biệt thự này bỗng nhiên có một người khác tìm tới cửa.
“Mấy người mau quét dọn nơi này, lát nữa lão gia sẽ tới đừng để lão gia thấy trong phòng nhà không sạch sẽ.”
Lúc Ôn Hủ Hủ từ trên lầu đi xuống chuẩn bị nấu món ăn Trung Quốc cho Hoắc Dận.
Nghe được dì Trần phân phó người giúp việc khác trong vườn hoa, cô giật mình lảo đảo suýt ngã cầu thang!
Lão gia muốn tới?!
Chúa ơi, sao đột ngột thế? Sao cô không biết chút nào vậy?
Vậy phải làm sao bây giờ? Ôn Hủ Hủ không thể gặp Hoắc lão gia bây giờ cô còn chưa chuẩn bị gì hết, rõ ràng Hoắc Tư Tước đã nói hắn sẽ dẫn cô tới gặp Hoắc lão gia để nhận lỗi, giờ mà để cô gặp Hoắc lão gia trong trường hợp này khẳng định ông ấy sẽ rất tức giận.
Ôn Hủ Hủ luống cuống, cô không cần suy nghĩ muốn bỏ đi ngay lập tức.
“Cô Ôn, cô muốn đi đâu?”
“Cái kia…… Tôi đột nhiên nhớ tới còn có chút chuyện cần tôi giải quyết nên tôi muốn về trước, đợi lát nữa tôi lại tới.” Ôn Hủ Hủ đang vôi những cũng đành phải dừng lại, ấp úng giải thích cho dì Trần.
Ôn Hủ Hủ đang suy nghĩ cách để tránh chạm mặt Hoắc lão gia, mà tốt nhất là đợi ông ấy rời khỏi cô sẽ trở lại sau.
Nhưng dì Trần lúc này đây không biết vì sao lại muốn giữ cô ở lại.
“Cô Ôn, lão gia của chúng tôi cũng sắp tới. Cô vừa cứu tiểu thiếu gia của chúng tôi lại còn ở lại chăm sóc cậu ấy. Cô nên cô ở lại gặp lão gia đi, ông ấy rất tốt. Tôi tin rằng khi biết chuyện của cô, nhất định sẽ biết ơn cô rất nhiều.”
Người giúp việc này đột nhiên giống một người hoàn toàn khác, dì ta đối với Ôn Hủ Hủ vô cùng nhiệt tình.
Ôn Hủ Hủ hiện lên trong đầu một tia nghi hoặc.
Thế nhưng lúc này cô không còn thời gian để mà xem xét người giúp việc này.
“Không cần, cũng chỉ là trách nhiệm của tôi thôi nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây.” Nói xong, Ôn Hủ Hủ liền buông chén trong tay xuống, chuẩn bị rời đi.
Dì Trần nhìn thấy, bỗng nhiên lại tới kéo cô.
Mắt thấy dì ta muốn ngăn Ôn Hủ Hủ lại thì lúc này trên lầu một bóng dáng nhỏ xuất hiện.
“Hai người đang làm gì vậy?” Là Hoắc Dận, từ sau khi Ôn Hủ Hủ nhắc đến nhà trẻ, cậu đã tự nhốt mình trong phòng suốt một buổi trưa lúc này mới chịu đi ra.
Ôn Hủ Hủ nửa là vui mừng nửa cẩn thận từng li từng tí đi tới.
“Dận Dận, là như vậy, dì đột nhiên nhớ tới trong nhà còn có chút việc, buổi tối lại tới thăm concon, con xem có được không?”
“……”
Hoắc Dận không nói gì.
Nhưng không một ai biết là, Hoắc Dận không phải vô tình đi xuống, mà cậu đã sớm ở trên lầu nghe được ông nội sắp tới, cũng nghe được mẹ đang hoang mang muốn rời đi, thế nhưng lại bị người giúp việc đáng ghét này làm khó dễ không chịu cho mẹ đi.
Và rồi cậu đã đi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.