Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao)

Chương 13:




Nhìn chằm chằm nữ bác sĩ cuối cùng cũng chịu xuất hiện, nhưng là nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng, hơn nữa trên mặt còn đeo khẩu trang y tế, sát khí càng nặng nề!
“A Nancy, chủ tịch Hoắc đây chính là bệnh nhân tối hôm qua tìm cô, hiện tại anh ta đã tới, cô mau tới giúp anh ta xem là chuyện gì xảy ra?”
“Viện trưởng, chuyện đã qua rồi, ngày hôm qua tôi đã hiểu lầm trường hợp anh ta, y thuật của tôi trị không được, ông nên sắp xếp một bác sĩ Tây y khác đến xem đi, nếu không có chuyện gì, tôi đi trước.”
Ôn Hủ Hủ lạnh lùng nói xong, xoay người chuẩn bị rời đi.
Giám đốc: “……”
Trợ lý Tiểu Lâm: “……”
Cũng còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, một bóng người đã từ sau lưng bọn họ vọt ra, sau đó, dưới tình huống tất cả mọi người còn chưa thấy rõ ràng, hắn bắt lấy cổ tay Ôn Hủ Hủ, liền đem cô “Phanh” một tiếng, hung hăng đóng sầm cửa lại thật mạnh!
Lưng Ôn Hủ Hủ lập tức đau đến mức mắt cô tối sầm lại.
Mà hai người giám đốc và Tiểu Lâm, trợn mắt há hốc mồm sững sờ tại chỗ!
“Ôn Hủ Hủ!! Cô chơi với tôi phải không? Được, vậy tôi chơi với cô tới cùng!”
Người đàn ông bị chọc giận hoàn toàn, cả khuôn mặt đều dữ tợn, hai mắt đỏ như máu của hắn gắt gao nhìn chằm chằm cô, giống như dã thú phát cuồng, hai ba cái đã xé toạc khẩu trang trên mặt Ôn Hủ Hủ xuống, năm ngón tay đan lại, cổ họng cô lập tức bị hắn bóp chắt!
Lập tức cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Hủ Hủ liền biến sắc.
Đó là một gương mặt đã hoàn toàn khác với năm năm trước, năm năm trước, cô còn non nớt, ngây thơ, ngốc nghếch, nhưng hiện tại đường nét trên khuôn mặt cô không thay đổi, nhưng trên khuôn mặt trong sáng và trắng trẻo của cô, đã chín chắn và trưởng thành hơn rất nhiều.
Giờ khắc này, mặc dù Hoắc Tư Tước bóp cổ cô, nhưng đôi mắt long lanh kia không còn sự hoảng sợ của năm ấy.
Nếu có cũng chỉ có khinh thường và ghét bỏ.
Hoắc Tư Tước giật mình.
“Anh bóp đi …… Anh có bản lĩnh thì bóp đi…… Dù sao tôi cũng từng chết qua một lần…không sợ chết lần thứ hai, Hoắc Tư Tước, tôi nói cho anh biết, hôm nay anh giết chết tôi lần nữa, bằng không, một ngày nào đó…… anh sẽ chết ở trên tay tôi!!”
“!!!”
Trong nháy mắt, bàn tay đầy gân xanh của người đàn ông này lại dùng sức hơn.
“Tổng giám đốc, anh làm gì vậy? Anh điên rồi sao? Cô ấy là vợ anh, anh mau buông cô ấy ra!”
Cũng may, lúc này trợ lý Tiểu Lâm đã phục hồi tinh thần lại, thoáng chốc nhìn thấy màn này, xông tới liền bắt được cổ tay BOSS, dùng sức tách hắn ra.
Ôn Hủ Hủ được cứu, lúc này mới “Đùng” một tiếng, từ trên cửa trượt xuống đất, tựa như cá gặp nước ôm ngực của mình từng ngụm từng ngụm hô hấp đứng lên.
Một tên súc sinh!
Vài phút qua đi, nhờ có trận xung đột vừa rồi mà không khí trong phòng được hòa hoãn rất nhiều.
“Được, Ôn Hủ Hủ, vậy tôi cho cô một cơ hội, cô thành thật nói cho tôi biết, năm năm trước rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao cô còn sống? HHai đứa nhỏ kia đâu? Bị cô mang đi nơi nào? Có phải đang ở cùng một chỗ với cô? Ôn Hủ Hủ Hủ, hôm nay cô không nói rõ thì đừng nghĩ đi ra cái cửa này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.