Bây giờ, cô ta có thể dạy cho Ôn Hủ Hủ một bài học. Nhân tiện, có thể lợi dụng cơ hội này cho Tư Tước xem, chỉ cần cô ta xử lý tốt chuyện này hắn nhất định sẽ càng thích cô ta.
Cố Hạ cũng xuất phát.
Hơn nữa, cô ta đến nhà trẻ còn sớm hơn một bước so với Hoắc Tư Tước.
“Xin lỗi Lâm phu nhân, chuyện này là Hoắc Dận nhà chúng tôi không đúng. Lát nữa tôi sẽ dạy bảo lại nó. Mặc kệ nó xuất phát từ lý do gì thì thằng bé đánh người là không đúng. Cho nên, cô yên tâm cái gì nên dạy chúng tôi sẽ dạy. Còn bồi thường chúng tôi cũng sẽ bồi thường.”
Cố Hạ rất đoan trang, đứng trong văn phòng nhà trẻ vừa xin lỗi phu nhân tổng thư ký, vừa thành khẩn nói trở về sẽ dạy dỗ lại Hoắc Dận.
Đây tuyệt đối là một phụ huynh có trách nhiệm.
Giáo viên trong nhà trẻ, còn có phu nhân tổng thư ký trưởng sau khi nghe được, quả nhiên sắc mặt lập tức dịu hơn nhiều.
“Mẹ Hoắc Dận, nếu cô đến sớm một chút thì sự tình sẽ không đến mức náo loạn như thế này. Cô xem bảo mẫu nhà các cô, cô nên xem lại như thế nào?”
“Đúng vậy, đây là ai chứ? Mẹ Hoắc Dận, tôi thấy cô nên sớm sa thải cô ta thì hơn!”
“Không sai……”
Những người này đều chế giễu nhìn Ôn Hủ Hủ còn đang bị hai tên đàn ông mặc đồ đen giữ chặt.
Ôn Hủ Hủ liền cười lạnh.
Cô ta mà là mẹ của đứa nhỏ sao? Đúng là một lũ mắt chó!
“Được rồi, cứ như vậy đi, chúng ta cứ quyết định như vậy. Nếu không việc gì nữa thì tôi đi trước đây.”
Cố Hạ đã xử lý mọi chuyện một cách hoàn mỹ nhất, cô ta chuẩn bị đưa Hoắc Dận và Ôn Hủ Hủ rời đi.
Nhưng không ngờ, tay của Cố Hạ mới vừa chạm vào Hoắc Dận, cậu ngay lập tức hất tay cô ta ra: “Cút!”
“Hoắc Dận, con nói cái gì?!”
Sắc mặt Cố Hạ tái đi. Ánh mắt tất cả những người trong phòng làm việc của giáo viên lộ ra một tia kinh ngạc. Cô ta bị đứa nhỏ này làm cho tức giận muốn ngay lập tức bắt lấy cậu.
Và đánh cậu thật mạnh.
“Hoắc Dận, lại đây, ngoan nào, theo mẹ về nhà.”
“Cút ngay, dì không phải mẹ con. Dì Ôn mới là mẹ con.” Hoắc Dận nhào về phía Ôn Hủ Hủ, cố gắng đẩy hai người đang giữ mẹ ra.
Nhưng Hoắc Dận còn quá nhỏ. Bàn tay nhỏ ra sức giành lấy mẹ không những không có giúp gì được mẹ.
Ngược lại, còn bị người đàn ông bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cậu.
“Buông ra! Các người buông con tôi ra!”
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy cảnh con trai mình bị người khác làm đau, cô vô cùng lo lắng.
Nhưng mà, những người này sao có thể buông tha cho Hoắc Dận chứ. Mắt thấy sắp đánh được cậu thì bên ngoài có một người hoảng hốt chạy tới: “Không xong rồi, hiệu trưởng bên ngoài bỗng nhiên có rất nhiều người tới, nói là muốn đón một tiểu thiếu gia tên Hoắc Dận!”
Tiểu thiếu gia Hoắc Dận?