Ôn Hủ Hủ đang trốn ở trên sàn nhà sau sô pha ôm hai đầu gối, vừa nghe đến thanh âm của con trai, lập tức bò dậy, trong lúc vội vàng quên lau đôi mắt sưng húp của mình.
Mặc Bảo thấy được, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm lo lắng!
“Mẹ, ai bắt nạt mẹ? Có phải tên đại bại hoại kia không?”
“Không có không có, Mặc Mặc, mẹ không sao, sao con lại tới đây? Là tới cứu mẹ sao? Vậy chúng ta mau rời đi đi.”
Ôn Hủ Hủ vội vàng lắc đầu, nhanh chóng lau đi nước mắt trên mặt, cô sẽ mang theo đứa nhỏ này cùng nhau rời đi.
Nhưng mà, Mặc Bảo lúc này, đã rất tức giận rồi!
Tên bại hoại này, lại dám bắt nạt mẹ? Cậu tuyệt đối sẽ không buông tha hắn, người phụ nữ mà Ôn Kỳ Mặc này muốn bảo vệ, sao có thể để người khác muốn bắt nạt liền có thể bắt nạt?
Tên tiểu tử mới năm tuổi đầu, một mặt phẫn nộ đi đến bàn trà cầm lấy một cây bút.
Ôn Hủ Hủ: “Mặc Mặc, con muốn làm gì?”
Mặc Bảo: “Không có gì, để lại lời nhắn cho ông ta mà thôi.”
Sau đó bàn tay nhỏ bé kia cầm cây bút lên, nhanh chóng lưu loát viết xuống một dãy tiếng anh.
【You redead!】
(Ông sẽ chết!)
Ôn Hủ Hủ: “Mặc Mặc – -!” . T𝒓ờ 𝘶m 𝘵𝒓𝘶m h𝘶уề𝓃 𝘵𝒓ùm ﹢ T 𝒓 U m T 𝒓 𝘶 у e 𝓃.𝑣𝓃 ﹢
——
Hoắc Tư Tước đến gặp một bác sĩ khác.
Suốt một tuần qua hắn không thể nào ngủ được, đặc biệt là tối hôm qua sau khi biết người phụ nữ chết tiệt kia còn sống, cả đêm không tài nào chợp mắt được, loại thống khổ này hắn sắp chống đỡ không nổi nữa.
Tuy nhiên, vị bác sĩ này cũng không có cách nào chữa trị.
“Hoắc tiên sinh, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, khả năng là bệnh của anh có liên quan đến tâm lý hơn, hiện tại ngay cả thuốc an thần cũng không có tác dụng, tình hình đã vô cùng nghiêm trọng, chẳng bằng đi thử bác sĩ tâm lý xem sao?”
Bác sĩ tâm lý?
Hoắc Tư Tước hai mắt đầy tơ máu, sau khi nghe nói như thế, mi tâm lạnh lùng liền nhíu chặt lại, có thể nhìn ra kháng cự rất rõ ràng.
Bác sĩ nhìn thấy, cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Bệnh tâm lý, đúng là mỗi người đều rất bài xích, bởi vì sẽ không có người thừa nhận tâm lý mình có bệnh, đặc biệt là nguyên nhân bệnh vẫn là một bí mật không muốn nói ra trước mặt người khác.
Bác sĩ cuối cùng vẫn chỉ kê cho anh một ít thuốc an thần liều mạnh một chút.
Hoắc Tư Tước cầm lấy, đang muốn rời đi, bên khách sạn gọi điện thoại tới.
“Tổng giám đốc, không tốt rồi, phu nhân cũ…… Người phụ nữ kia chạy rồi!”
“Anh nói cái gì? Chạy rồi?”