Ôn Hủ Hủ dùng tốc độ nhanh nhất nhất để đến đây, rốt cục cũng nhìn thấy Chung Vãn bị trói treo ở ngoài boong tàu, mà lúc này, cô đang không ngừng giãy dụa hoảng sợ khóc lớn.
Tên súc sinh này!
Ôn Hủ Hủ tức điên lên, từ trong xe bước xuống, cô liền vọt tới trước chiếc thuyền.
“Hoắc Tư Tước! Tên khốn kiếp này, anh mau thả cô ấy ra, anh có bệnh à? Người anh muốn tìm là là tôi, anh trói cô ấy lại làm gì? Anh mau thả cô ấy ra!”
Ôn Hủ Hủ thật sự là tức đến ót đều đau, nếu như trong tay có thanh đao, phỏng chừng cô trực tiếp đi lên đem tên súc sinh này chặt thành hai mảnh!
Gào lên vài câu, cuối cùng, tên đàn ông khốn nạn này cũng xuất hiện.
Trên mặt biển gió thổi vù vù rất lạnh, tiếng khóc thê lương của người phụ nữ trên boong tàu vẫn văng vẳng bên tai. Nhưng cái tên chó má cũng không bằng kia đang nhâm nhi một ly rượu vang.
Hắn mặc một bộ đồ vest màu sậm, áo sơ mi màu trắng bên trong thẳng tắp, tôn lên vẻ cao quý tao nhã, sau khi hắn lên boong tàu, tùy ý ngồi xuống ghế do thủ hạ chuẩn bị trước đó, tư thế lười biếng ánh mắt thờ ơ nhìn về phía Ôn Hủ Hủ.
“Cuối cùng thì cô cũng tới?”
“……”
Ôn Hủ Hủ hít sâu một hơi, đè nén lửa giận ngập trời trong lồng ngực.
“Anh thả cô ấy ra, không phải anh muốn tôi theo anh trở về sao? Được, tôi đồng ý!
“Sảng khoái như vậy? Không chơi nữa?”
“……”
Ôn Hủ Hủ cố gắng nhắm mắt lại, nắm chặt nắm đấm, tự nói với mình không nên so đo với loại người đầu óc có bệnh này, ai so đo người đó chính là ngu ngốc!
Mấy phút sau, Chung Vãn được thả xuống, mà Ôn Hủ Hủ thì đi lên thuyền.
“Nancy, xin lỗi……”
Sau khi Chung Vãn được thả xuống, thấy được Ôn Hủ Hủ lên thay thế cho mình thì áy náy khóc không thành tiếng, cho dù lúc này trên mặt cô vẫn chưa hoàn hồn, trên cổ tay cũng vừa đỏ vừa sưng.
Ôn Hủ Hủ vội ôm lấy cô, vỗ vỗ sau lưng cô: “Không có gì, cậu không cần nói xin lỗi với tôi, thật sự người nên nói xin lỗi là tôi mới đúng.
Chung Vãn: “……”
Qua một hồi lâu, Chung Vãn vẫn còn đang run rẩy, liếc mắt nhìn người đứng sau lưng Ôn Hủ Hủ, lúc này mới khàn khàn hỏi một câu.
“Nancy, rốt cuộc cậu gặp phải phiền toái gì? Bọn họ muốn dẫn cậu đi đâu?”
Là bạn tốt nhiều năm, Chung Vãn rất quan tâm cô.
Nhưng mà, lúc này Ôn Hủ Hủ sao có thể nói cho cô biết chân tướng sự tình chứ?
Hiện giờ hi vọng lớn nhất của cô chính là không để cho tên ác ma này liên lụy những bằng hữu khác của cô.
Ôn Hủ Hủ cho người mang Chung Vãn đi, sau đó, cô đứng ở trên boong tàu lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, không giận không vui, trải qua thời gian dài như vậy, cô đã bình tĩnh lại.