Một người đàn ông cao lớn mặc âu phục màu đen, hẳn là vệ sĩ trên thuyền này. Mà một người khác, đứng ở bên cạnh hắn nho nhỏ thấp bé, mặc một cái áo khoác dày màu xanh da trời, trên đầu nhỏ còn đội một cái mũ len màu đen,thoạt nhìn có phần đáng yêu và đẹp trai!
Đó không có phải là tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc không?
Ôn Hủ Hủ nhìnbóng dáng nhỏ bé này, kích động đến mức nước mắt trào lên ngay hốc mắt.
“Dận Dận? Dận Dận?”
“Ai?”
Hoắc Dận đang tập trung điều khiển máy bay không người lái bên cạnh rào chắn, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, câu liền quay đầu lại.
Đúng là khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng kia, nhưng vị bị quấy rầy nên trông vẻ rất không vui.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, dùng sức vẫy tay với cậu: “Ở đây, Dận Dận, mẹ… dì ở đây, mau nhìn xem.”
Cô thiếu chút nữa đã nói cô là mẹ cậu bé.
Hoắc Dận cuối cùng cũng nhìn thấy cô, nhưng vẻ mặt của cậu không xuất hiện niềm vui bất ngờ mà Ôn Hủ Hủ muốn nhìn thấy, ngược lại, cậu rất lạnh lùng, đôi mắt xinh đẹp giống ba hắn, thoáng hiện ra sự thiếu kiên nhẫn giống nhau.
“Dì là ai?”
“Cái kia…… Tiểu thiếu gia, chúng ta mau trở về đi, nếu không tổng giám đốc Hoắc sẽ trách phạt.”
Thời khắc mấu chốt, vệ sĩ ngăn ở trước mặt đứa nhỏ này.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, nhất thời lo lắng: “Dận Dận, là dì, chúng ta đã gặp nhau, ngay trong khách sạn, con còn nhớ không?”
Cô đứng ở cửa sổ khoa tay múa chân cho đứa bé, hy vọng nó có thể nhớ lại cô.
Cũng may, sau khi đứa bé này được cô nhắc nhở, cậu đã nhớ ra.
“Thì ra là dì!”
“Đúng đúng, chính là dì, Dận Dận, có thể tới cho dì xem không? Chỉ xem một chút.” Ôn Hủ Hủ cực kỳ vui vẻ.
“Tiểu thiếu gia, chúng ta nên đi thôi.”
“Tránh ra!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Hoắc Dận nhìn lướt qua tên vệ sĩ đang đứng, nhấc chân đi tới.
Ôn Hủ Hủ vui mừng khôn xiết, cô rốt cục có cơ hội tiếp xúc với đứa con này, lần trước ở trong khách sạn, cô ngay cả một câu cũng không nói với con.
“Dận Dận……”
“Tại sao dì lại bị nhốt ở đây? Dì không phải đến điều trị bệnh cho ba tôi sao?”
Hoắc Dận đi tới, vẫn còn chút lãnh đạm, khuôn mặt nhỏ nhắn giống Mặc Bảo như đúc, không có nửa điểm tươi cười, cậu bé cứ lạnh lùng như vậy, dùng vẻ mặt gần như hờ hững nhìn Ôn Hủ Hủ.
Trong nháy mắt, trái tim Ôn Hủ Hủ như bị thứ gì đó đâm vào.
Tất cả là lỗi của cô, nếu như không phải cô đã bỏ rơi cậu bé từ nhỏ vào tay người đàn ông kia, cậu bé sẽ không biến thành như vậy, cậu bé nhất định sẽ giống như em trai của mình, cởi mở như vậy, thích cười như vậy.