Trợ lý nói xong, sợ hắn không tin, còn chụp một tấm hình ba thi thể nằm cạnh nhau phủ một lớp vải trắng bên trên cho hắn xem.
Thoáng chốc, đồng tử Hoắc Tư Tước co rụt lại!
Két két!
Hắn dùng chân đạp mạnh phanh xe, một tiếng két kéo dài chà sát xuống mặt đường.
Năm năm sau.
Một bệnh viện nổi tiếng ở nước M.
Trong phòng họp sáng bóng, Ôn Hủ Hủ mặc một thân áo blouse trắng, đang cầm trong tay một phần báo cáo phân tích bệnh án, dùng tiếng Anh lưu loát cùng các vị chuyên gia y học nói chuyện với nhau.
Cô cắt tóc ngắn ngang tai, cô trang điểm nhẹ càng làm hiện lên vẻ đẹp thanh tú trên gương mặt, làn da trắng như tuyết, một đôi mắt long lanh sáng ngời. Giống như là hai viên bảo thạch đang tản ra ánh sáng rực rỡ.
“Thật ngại quá, bác sĩ Nancy, cho nên ý của cô là, người bệnh này có thể không cần giải phẫu?”
“Đúng vậy, nếu mọi người tin tưởng tôi.”
Ôn Hủ Hủ lật bệnh án trong tay, lộ ra một nụ cười tự tin chắc chắn.
Nancy, đúng rồi, đó là tên hiện tại của cô ấy.
Năm năm trước, cô không chết ở bệnh viện, vị bác sĩ sản khoa đã nhặt cái mạng nhỏ của cô về, sau đó không nói cho Hoắc gia biết mà thông báo cô đã tử vong.
Cô thà chết, cũng sẽ không trở về căn nhà đó nữa.
Sau đó cô đã tới đây, trong vài năm ngắn ngủi, dựa vào sự thông minh và y thuật mà Ôn gia truyền lại, cô đã trở thành một vị bác sĩ nổi tiếng.
Mọi người trong phòng họp nghe thấy cô khẳng định như vậy, bắt đầu do dự.
Nhưng Ôn Hủ Hủ không có kiên nhẫn chờ, cô nhìn đồng hồ trên cổ tay, rất nhanh liền đứng lên rời khỏi phòng họp.
“Bác sĩ Nancy, phải đi đón con sao?”
“Đúng vậy.”
Lúc Ôn Hủ Hủ vội vã xuống lầu, gặp đồng nghiệp chào cô, cô cười tươi đáp lại.
“Ừ, tôi đi đón con.”
Mười phút sau, ở nhà trẻ.
“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tới, Nhược Nhược đã chờ mẹ rất lâu rồi.”
Cô vừa tới nơi thì thấy nhà trẻ không còn mấy người, trong đó có một đứa bé mặc váy nhỏ màu hồng phấn, trên đầu còn quấn một băng rôn màu hồng vừa nhìn thấy cô đã lập vui vẻ chạy ra.
Ôn Hủ Hủ thấy cô bé, vội vàng từ trong xe bước xuống.
“Là mẹ tới chậm, mẹ xin lỗi con, về sau sẽ không tới trễ như vậy, được không?”
“Không sao đâu mẹ, có anh trai ở đây, anh trai vừa mới cầm thật nhiều thật nhiều đồ ăn cho Nhược Nhược.”
Cô bé sao mà trách mẹ được, sau khi được mẹ ôm vào trong ngực, cô bé dùng giọng nói trẻ con nói cho cô biết, bụng nhỏ của mình đã ăn no rồi.