Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao)

Chương 30:




Ôn Hủ Hủ run rẩy từ trong cửa sổ vươn tay ra, muốn sờ hắn một cái.
“Đúng, dì ….. Dì tới chữa bệnh cho ba con.”
“Chữa bệnh? Chữa bệnh vì sao phải nhốt dì lại? ba tôi muốn làm gì với dì?”
Đứa nhỏ này, quả nhiên cùng Mặc Bảo giống nhau không dễ lừa gạt, chỉ là liếc mắt một cái thấy được trên cửa cái khóa kia, hắn cũng đã biết không phải giống Ôn Hủ Hủ nói.
Ôn Hủ Hủ nghe xong, chóp mũi lại cay cay.
“Không sao đâu, Dận Dận, con đừng lo lắng cho mẹ… Dì à, ba con sẽ không làm gì dì đâu, đúng rồi, đã khuya rồi. Nơi này gió lớn, rất nguy hiểm con mau về đi.”
Ôn Hủ Hủ không muốn nói những chuyện đó với con trai, cô đổi qua đề tài khác, muốn đứa bé này nhanh chóng trở về.
Nơi này gió thật sự quá lớn, cậu chơi máy bay không người lái tuy rằng không có nguy hiểm gì, nhưng trời đã khuya như vậy, mặt biển lại ẩm ướt, cô lo lắng cậu sẽ bị cảm lạnh.
Nhưng Hoắc Dận căn bản không nghe cô, thấy Ôn Hủ Hủ không trả lời câu hỏi của cậu, cậu lập tức quay đầu bỏ đi.
“Không cần anh quan tôi! Anh, đi lấy cho tôi mấy viên pin.”
“Tiểu thiếu gia……”
Vệ sĩ nhất thời lộ ra vẻ khó xử.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy cũng nóng nảy, đang muốn khuyên nhủ, nhưng lúc này, một bóng người đã từ boong tàu bên kia đi tới, thấy Hoắc Dận cô ta trực tiếp sải bước vọt tới.
“Hoắc Dận, không được chơi nữa, con đã chơi lâu rồi, nên về thôi, nếu không ba con sẽ mắng đấy!”
Ôn Hủ Hủ liếc mắt nhìn cô ta, cô liền thấy được một người phụ nữ trẻ tuổi trang điểm tinh xảo, ăn mặc cũng vô cùng quý phái.
Cố Hạ? Cô ta cũng ở trên thuyền à?
Ôn Hủ Hủ lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng mà rất nhanh, khi cô nghĩ đến quan hệ của người phụ nữ này cùng tên đàn ông chó má kia thì cũng không có gì kỳ quái.
“Hoắc Dận, con xem, quần áo ướt hết rồi, tay cũng lạnh ngắt, cô đã nói con rồi, không được ra ngoài chơi nếu lại bị bệnh thì làm sao bây giờ?
Cố Hạ đi tới, thấy Hoắc Dận còn đang chơi, rất không kiên nhẫn sờ sờ trên người cậu, nhận ra quần áo của cậu đã ướt, sắc mặt cô ta lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Nhưng Hoắc Dận sẽ không nghe lời cô ta, cậu hoàn toàn không để ý đến, tiếp tục điều khiển máy bay không người lái trong tay.
“Hoắc Dận! Sao cậu không nghe lời như vậy? Cậu lại muốn bị đánh phải không? Cậu mau buông xuống cho tôi!”
Không ngờ người phụ nữ này nhìn thấy đứa trẻ không nghe lời lại bắt bắt đầu quát tháo tháo đứa nhỏ, không chỉ như thế, cô ta còn dùng sức véo vào vào cánh tay bé nhỏ của cậu hai cái, sau đó còn cướp lấy máy điều khiển trong trongtay cậu.
Ánh mắt Ôn Hủ Hủ thoáng chốc đều sung huyết!
Hoắc Dận là một đứa trẻ rất cố chấp.
Cậu không giống Mặc Bảo, bởi vì từ nhỏ thân thể cậu yếu ớt nhiều bệnh, lại thiếu hụt tình thương của mẹ, dẫn đến tính cách cậu vô cùng quái gở bướng bỉnh, có đôi khi chỉ một việc nhỏ phải cùng cậu thương lượng rất lau.
Nhưng nếu càng quát tháo thì cậu càng không nghe theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.