Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao)

Chương 306:




“Thật vậy sao? Để tôi xem thử.”
“Tôi cũng muốn…”
Giống như ong vỡ tổ, Mặc Bảo cũng vừa mới bước vào cửa lớn của ngôi nhà cổ, lập tức một đống người từ bên trong chạy ra, giống như chạy đến để xem vật phẩm quý hiếm vậy.
Không có cách nào, chuyện này thật sự là quá khiếp sợ!
“Thật không ngờ, lúc trước nói thai ba chỉ sống một đứa nhỏ. Thế nhưng năm năm sau, còn có thêm một đứa còn sống nữa, hơn nữa còn lớn như vậy.”
Mọi người nhìn chằm chằm đứa nhỏ đang tiến vào này. Những ánh mắt kia, thật giống như ánh đèn sân khấu, một khắc cũng không có buông tha cậu.
Mặc Bảo: “……”
Cậu là khỉ à? Sao cứ nhìn chằm chằm cậu như vậy?
Hoắc lão gia ở bên cạnh cười ha hả: “Cháu ngoan, nhìn xem, đây đều là các chú thím của cháu. Còn có mấy ông họ, bọn họ nghe thấy cháu về nên tới đây thăm cháu.” . Đọc‎ 𝙩r𝘶yện‎ hay,‎ 𝙩r𝘶y‎ cập‎ ngay‎ #‎ Tr𝑈‎ mTr𝘶y𝚎n﹒𝘝𝑵‎ #
Vì sợ làm đứa cháu nội này sợ hãi, ông vội vàng chỉ ra những người này và giới thiệu họ với Mặc Bảo.
Có vài người kích động khi nhìn thấy hai đứa nhỏ giống nhau như đúc.
Càng khống chế không được lcảm xúc mà đi tới véo véo vào khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai của cậu nói: “Là thật!”
Mặc Bảo: “……”
Cậu sờ khuôn mặt nhỏ nhắn bị véo đau, bỗng nhiên đôi mắt như tiểu hồ ly của cậu cong lên nở nụ cười.
“Con đương nhiên là thật rồi, thím, dì, véo thấy con đáng yêu như vậy, là định cho con tiền lì xì sao? Mặc Mặc không để ý đâu.”
“Hả?”
Người dì đang véo cậu, bỗng nhiên nghe được lời nói dí dỏm và ngây thơ như vậy, lại có chút không kịp phản ứng: “Đương nhiên, dì nhất định cho con tiền lì xì.”
Dì ta hoàn toàn bị sốc, bởi vì Hoắc Dận chưa bao giờ nói như vậy.
Mặc Bảo nghe thật sự có tiền lì xì, khuôn mặt nhỏ càng cười vui vẻ: “Vậy thì tốt quá, dì xinh quá.”
“Ha ha ha ha ha……”
Lời này vừa nói ra, trong sân càng vui vẻ hơn. Tất cả mọi người thật không ngờ, đứa nhỏ mới xuất hiện này, lại có tính cách hoàn toàn khác với anh trai sinh đôi của mình.
“Cái miệng nhỏ này, quá ngọt ngào. Bác cả, đứa nhỏ này rốt cuộc là nuôi lớn như thế nào? Cái gì cũng giống Dận Dận nhưng tính tình lại không giống?”
“Đúng vậy đúng vậy, yêu chết thằng bé này rồi. Trời ạ, nếu không phải là hai khuôn mặt nhỏ này giống nhau như đúc, tôi quả thực cũng không thể tin được, bọn nhỏ lại là anh em sinh đôi.”
“Đúng! Thật đáng yêu!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Mặc Bảo, đều vây quanh muốn ôm cậu.
Mặc Bảo lúc này cũng không rụt rè nữa. Khi bọn họ tới, cậu sẽ để bọn họ từng người một ôm cậu, sau đó cậu sẽ ngọt ngào gọi họ. Chỉ như vậy đã làm cho bọn họ vỡ òa sung sướng.
Không bao lâu, tiền lì xì tới tay cậu ngay cả ôm cũng ôm không hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.