Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao)

Chương 33:




Hoắc Tư Tước! Anh mù hết rồi à? Tại sao anh lại lấy một người phụ nữ độc ác như vậy? Chẳng lẽ trong lòng anh, ngay cả con trai cũng không quan trọng sao? Nó là huyết mạch của anh mà!
Một lát sau cửa sổ đã được đóng kín cũng là lúc Ôn Hủ Hủ khóc ngã xuống đất.
——
Lúc Hoắc Tư Tước nhận được tin tức, Ôn Hủ Hủ đã không ăn không uống cả ngày.
Nói là muốn gặp hắn.
“Gặp tôi? Tại sao phải gặp tôi? Là vì chuyện buổi chiều? Cô ta cho rằng Cố Hạ ngược đãi Hoắc Dận?
Người đàn ông ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, sau khi nghe được câu này, trong lòng có chút chế giễu.
ĐầuTiểu Lâm đầy mồ hôi lạnh!
Chuyện này buổi chiều Cố Hạ đã chủ động đến nói với hắn, hơn nữa còn ôm Hoắc Dận tới, nói là cô vì không muốn Hoắc Dận ở ngoài thuyền chơi máy bay không người lái, nhưng cậu không nghe lời, cho nên lúc ôm cậu trở về động tác hơi thô lỗ một chút.
Cho nên Tiểu Lâm cuối cùng cũng không đi quản chuyện này nữa.
Chỉ là hai người đều không ngờ là, hai giờ sau, lại có người tới báo.
“Không tốt rồi, tổng giám đốc, người phụ nữ kia…… Cô ta ở bên trong cắt cổ tay rồi.”
“Cậu nói cái gì?”
Người đàn ông ngồi trước máy tính xử lý công việc, rốt cục trên khuôn mặt lạnh lùng cũng xuất hiện một chút cảm xúc.
Cắt cổ tay?
Lợi hại, cũng không tiếc động dao trên người mình, cô rốt cuộc muốn làm gì?
Hoắc Tư Tước xanh mặt đi ra ngoài.
Vài phút sau hắn đã đi tới khoang thuyền bị khóa kia, vốn tưởng rằng bên trong sẽ lại là một người phụ nữ giương nanh múa vuốt lao về phía hắn.
Nhưng khi cửa bị mở ra làm cho hắn giật mình sửng sốt chính là mùi máu tươi xộc vào mũi.
Mà ở trong mớ hỗn độn kia, một người phụ nữ nằm ở phía trên, ánh mắt dại ra khô héo, giống như đóa hoa hoàn toàn không còn sức sống.
“Ôn Hủ Hủ, cô lại muốn làm trò điên gì?”
Hoắc Tư Tước kinh hãi, nhìn lướt qua một bãi đỏ sậm bên cạnh tay người phụ nữ này, anh chạy tới ngồi xổm xuống vội vàng dùng tay chận vào vết thương cầm máu lại.
“Các người còn đứng đó làm gì? Còn không mau đi lấy hòm thuốc ra?”
“Vâng, tổng giám đốc.”
“……”
“Hoắc Tư Tước, cuối cùng anh cũng tới? Tôi có… nên cảm thấy mình may mắn không? lòng của anh không phải đã chai đá đến mức phi nhân tính sao? nghe được…… Tôi sắp chết, anh cũng chịu tới?”
Ôn Hủ Hủ từ từ nghiêng đầu, cô đã chịu đựng ròng gần mười giờ đồng hồ, khóc đến nỗi nước mắt không rơi được nữa thì người đàn ông này mới chịu tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.