“Hả? Mẹ, mẹ dậy đi, là ba ở trên ti vi, mẹ mau tới xem.”
Nhược Nhược nghe được giọng nói của mẹ, lập tức chạy đến trước chỗ mẹ.
Hai đứa con trai cũng vui vẻ nhìn về phía này.
Ba trên TV à?
Trong mắt Ôn Hủ Hủ hiện lên một tia nghi hoặc, cuối cùng dưới sự chờ đợi của ba đứa nhỏ, cô đi tới trước TV.
Lại nhìn thấy, bên trong TV lúc này đang phát tin tức. Tuy nhiên làm cho cô có chút bất ngờ đó chính là tin tức này đang phát lại hình ảnh bệnh viện nơi cô đang công tác.
Mà lúc này, rất nhiều phóng viên nhắm ống kính vào một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục giày da.
Đây không phải là ba của bọn nhỏ – -Là Hoắc Tư Tước, tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị sao?
“Ông chủ Hoắc, Hoắc thị là cổ đông lớn nhất của bệnh viện? Xin hỏi chuyện hôm nay có ảnh hưởng gì đến công ty không?”
“Đúng vậy, ông chủ Hoắc, sự cố chữa bệnh hôm nay, bất kể là bác sĩ mới về nước hay là bác sĩ bình thường của bệnh viện, sau khi xảy ra vụ bê bối như vậy, đều không tránh khỏi ảnh hưởng đến thanh danh của bệnh viện. Vậy đối với công ty có ảnh hưởng nào không?”
“……”
Những phóng viên này thật đúng có cái miệng độc hại. Khó khăn lắm một nhân vật lớn như Hoắc Tư Tước mới nhận phỏng vấn, cho nên bọn họ phải cố gắng khai thác hết tất cả các thông tin.
Bệnh viện cũng là của Hoắc thị?
Ôn Hủ Hủ đứng trước TV giật mình.
Hoắc Tư Tước vẫn mỉm cười trên TV: “Lúc này, tất nhiên phải gạt công ty sang một bên, sự cố lần này là một mạng người, đừng nói Hoắc thị, nguyên thủ quốc gia tới đây, thì Hoắc thị cũng nên cho một lời giải thích đúng không?”
Người đàn ông đẹp trai dưới ánh đèn flash đã trả lời những câu hỏi sắc bén và ác ý một cách thuyết phục nhất.
Tuy nhiên, khi ánh mắt hắn hờ hững cụp xuống, sự nghiêm nghị lướt qua khóe mắt khiến hai nữ phóng viên đang đặt câu hỏi rùng mình ngay tại chỗ!
Thật dọa người!
Nữ phóng viên mặt cắt không còn giọt máu.
Ôn Hủ Hủ cũng nhìn thấy trong TV, nhất thời đáy lòng cô lại phức tạp.
Có phải cô nhìn lầm rồi không?
Người này tự dưng lại đi nhận lời phỏng vấn của phóng viên?
Đúng, cho dù tập đoàn Hoắc thị là cổ đông lớn nhất của bệnh viện, nhưng cũng không cần phải đến vị tổng giám đốc này tự mình ra mặt chứ? Chẳng lẽ tập đoàn Hoắc thị không có người?
Ôn Hủ Hủ đang suy nghĩ, lúc này chỉ thấy trong TV có mấy người mặc áo blouse trắng đi tới.
“Thật ngại quá, ông chủ Hoắc chỉ tới tham gia hội nghị, nếu các anh có vấn đề gì, có thể trực tiếp hỏi chúng tôi, cám ơn.”
Sau đó những người này cho người ngăn cản những phóng viên này bên ngoài, hai người khác thì là lập tức hộ tống Hoắc Tư Tước từ bên kia rời đi.