Phòng ăn im lặng như tờ.
Dường như mọi động tĩnh bỗng nhiên bị dừng lại, trong phòng ăn sáng ngời lúc này, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng cây kim rơi xuống đất.
Cuối cùng thì cô cũng đã đề cập đến nó, có phải hắn rất vui không?
Suy cho cùng hắn cũng sắp tổ chức một đám cưới với người phụ nữ mà hắn yêu thương..
Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên có chút tự giễu.
Bởi vì cô nhớ hai ngày trước cô còn nói cảm thấy kỳ quái, vì sao người đàn ông này không nói chuyện ly hôn với cô?
Bây giờ ngẫm lại, chắc là vì bảo vệ cô thôi, hắn sợ đề cập đến cô sẽ chịu không nổi, sau đó lập tức rời khỏi nơi này, đến lúc đó bị Hoắc Tư Tinh tìm được thì sẽ phiền toái.
Nói như vậy, cô thật sự nên cảm ơn hắn rồi, cô làm cho hắn chán ghét như vậy, làm khó hắn còn phải nhịn nhiều như vậy.
Ngón tay Ôn Hủ Hủ càng lúc càng nắm chặt.
Tuy nhiên làm cho cô không thể ngờ tới, trong phòng ăn này, sau khi trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên người đàn ông ngồi ở đó nhíu hai hàng lông mày đẹp lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô.
“Tôi không định ly hôn.”
“Cái gì?” Ôn Hủ Hủ lập tức mở to hai mắt: “Không định… Ly hôn?”
Hoắc Tư Tước gật đầu: “Cô cảm thấy bây giờ thích hợp ly hôn sao? Bọn trẻ chỉ mới năm tuổi, cô muốn bọn chúng tiếp tục cuộc sống đơn thân? Hay là nói cô đồng ý nhường lại quyền nuôi dưỡng Mặc Bảo?”
“Không! Không, không!”
Ôn Hủ Hủ ngay lập tức từ chối.
Người đàn ông nhếch khóe miệng vì đạt được ý đồ, ngón tay thon dài thong dong cầm đũa đặt trên mặt bàn lên, hắn tiếp tục động đũa: “Thì vậy đó, cho nên đề nghị của tôi là mấy năm nữa rồi ly hôn.”
Ôn Hủ Hủ: “…”
Đáy lòng lại không khác gì bị ném xuống một quả bom.
Không đúng, rốt cuộc ý hắn là gì? Sao đột nhiên lại nói không ly hôn?
Đúng là xem xét từ gốc độ con cái, thời điểm này bọn họ thật sự không thích hợp ly hôn, không có lợi l cho sự trưởng thành của bọn trẻ. Nhưng không phải hắn sắp tổ chức đám cưới với người phụ nữ đó sao? Vậy bọn họ không ly hôn thì làm sao hắn kết hôn với cô ta?
Ôn Hủ Hủ sững sờ nhìn hắn, thật sự có chút không tiêu hóa được sự thay đổi cố bất thình lình này.
“Cô cứ nhìn tôi chằm chằm làm gì? Rất muốn ly hôn lắm sao? Hay lại coi trọng người đàn ông nào rồi? Vội vàng muốn gả cho người ta? Ôn Hủ Hủ, cô đừng quên cô đã khắc hai người chồng rồi.”
Tên này ngồi ở chỗ đó vừa chậm rãi ăn vừa nói một câu như vậy đầy ác ý.
Ôn Hủ Hủ nghe thấy vậy bỗng nhiên mớ rối loạn trong đầu biến mất, sau đó bùng lên lửa giận.
“Anh đang nói về cái gì vậy? Ai khắc phục hai người chồng?”
“Tôi nói sai sao? Tôi bị cô khắc đến năm năm không có một giấc ngủ ngon, ba nhóc ngốc nghếch kia còn bị cô khắc chết, cô có thể đừng đi gây họa cho đàn ông chúng tôi nữa không?” . Đọc t𝐫𝒖𝗒ệ𝗻 tại [ 𝘛𝚁Ù𝗠𝘛𝚁𝗨𝐘 Ệ𝖭.𝗩𝗻 ]
“!!!”
“Ba——”!
Ôn Hủ Hủ tức giận vỗ mạnh một cái lên bàn, cô đứng lên: “Tốt nhất đêm nay anh cũng ăn nghẹn chết đi! Vậy thì cả hai người chồng của tôi đều chết!”