Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao)

Chương 4:




Ôn Hủ Hủ nghe xong, trong lòng trở nên ấm áp.
Anh trai trong lời cô bé, là một đứa con song sinh khác của cô, thằng bé này quả thật rất hiểu chuyện, cũng rất biết chăm sóc người khác.
Ôn Hủ Hủ nở nụ cười: “Được rồi, vậy chúng ta đi tìm anh trai được không?”
“Được, mẹ!”
Vì thế vài phút sau, Ôn Hủ Hủ cũng nhìn thấy con trai mình.
Chỉ là, làm cho cô đổ mồ hôi như điên chính là, tiểu gia hỏa này, lại ở trong phòng làm việc của giáo viên được mọi người vây quanh, cũng không biết lại đang làm gì?
“Trời ạ, các cậu xem, cậu bạn nhỏ chuẩn bị chuyển vào nhà trẻ giống y đúc Mục Bảo của chúng ta.”
“Đúng vậy, mọi người đến đây xem đi!”
Có cô giáo đặt tấm ảnh trong tay lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Kỳ Mặc để so sánh..
Đôi mắt nhỏ như hồ ly của Ôn Kỳ Mặc lướt qua tấm ảnh.
“Giống chỗ nào? Nó có khuôn mặt nhỏ nhắn giống Mặc Bảo của mọi người sao?”
“Không có……”
“Nó có đáng yêu như Mặc Bảo của mọi người không? Mọi người nhìn xem, mặt nó giống như trăng lưỡi liềm, không giống Mặc Bảo đúng khôngkhông?”
Ôn Kỳ Mặc ôm khuôn mặt đẹp trai vô địch thiên hạ của mình, hơn nữa còn là khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ đáng yêu, dùng sức nhích tới trước mặt các giáo viên.
Tất cả các giáo viên đều cười.
Vừa nhìn như vậy, bạn nhỏ trong ảnh này thật đúng là không giống lắm, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, mới năm tuổi, bộ dáng thâm trầm âm u, tựa như người lớn, nào có mực bảo đáng yêu như các cô!
“Mặc Mặc, con đang làm gì vậy?”
Ôn Hủ Hủ vừa vặn đi đến đây, nhìn thấy cảnh này, nhịn không được đi vào hỏi.
“Hả? Mẹ, mẹ tới rồi, con không làm gì cả.”
Đứa nhỏ phản ứng đặc biệt nhanh nhẹn, vừa nghe đến thanh âm của mẹ, lập tức khôi phục bộ dáng cười híp mắt, sau đó hỏa tốc từ trên bàn học nhảy xuống.
Đây đúng là một đứa trẻ rất thích cười.
Ngũ quan của cậucậu cực kỳ giống người nọ, nhưng cậu chưa bao giờ lạnh lùng bất cần như người nọ, cậu càng giống một mặt trời nhỏ lúc nào cũng cười tươi tỏa nắng.
“Con thực sự không làm gì sao? đừng có nói dối mẹ. Lần trước con còn dạy các cô giáo phá máy tính nhà trường để không phải đi học, con còn nói mình không làm gì sai?”
“À..”
“Mẹ sao có thể nghĩ như vậy? Làm sao một đứa trẻ thông minh, tài giỏi và vô cùng đẹp trai lại có thể làm chuyện xấu chứ?”.
Rõ ràng là đám giáo viên ngu ngốc này làm phiền cậu trước đó thôi.
“Mẹ, thật sự không có, con chỉ dạy cho các cô một trò chơi thôi, được rồi được rồi, mẹ, Mặc Mặc đói bụng rồi, chúng ta về nhà đi?”
“……”
Không có cách nào, Ôn Hủ Hủ cuối cùng chỉ có thể đưa cậu về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.