Xem ra, lần này cô đã thắng, têni đàn ông chó má kia còn không tính là mù quán hết thuốc chữa.
Vậy tôi đi xem Dận Dận, thằng bé ở đâu?
“A?” Có chút ngoài ý muốn, trợ lý này lại lộ ra một tia khó xử, “Cô muốn đi thăm tiểu thiếu gia? Này…… Vết thương của cô còn chưa khỏi, hay là dưỡng thương trước đi.”
“Không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi.”
Ôn Hủ Hủ không cho là đúng.
Quả thật vết thương của cô không quan trọng lắm, không ai biết đêm qua, một nhát kia của cô là khổ nhục kế, thân là một bác sĩ, cô đương nhiên sẽ không tự giết mình.
Thế nhưng, trợ lý vẫn ngăn cản cô, không cho cô xuống giường.
“Phu nhân, thật xin lỗi, tổng giám đốc nói ngài ấy không muốn cho phu nhân gặp tiểu thiếu gia, ngài ấy nói mẹ của tiểu thiếu gia năm năm trước đã chết, ông ấy không thể, cũng sẽ không để tiểu thiếu gia bị tổn thương một lần nữa!”
“……”
Chỉ một câu này khiến Ôn Hủ Hủ đang vội vã đi gặp con mình khựng lại không nhúc nhích.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại càng thêm tái nhợt.
Câu này của Hoắc Tư Tước có thể xem là lịch lịch sự rồi, có thể là bởi vì tối qua cô không tiếc thân mà tự đâm mình một nhát để cứu con trai, đổi lại là trước kia hắn sẽ không nói nhẹ nhàng như vậy đâu.
Đúng vậy, cô có tư cách gì đi gặp cậu bé?
Lần đầu tiên cô vứt bỏ cậu, cũng đã làm cậu tổn thương một lần. Hiện tai, muốn gặp lại còn nói cô chưa chết, cô chính là mẹ cậu, chỉ là năm đó cô không cần cậu, đó chẳng phải tạo thành tổn thương lớn hơn đối với cậu sao?
“Phu nhân, tổng giám đốc không muốn có con, không sai, nhưng mấy năm nay, tổng giám đốc đối với tiểu thiếu gia thật sự rất tốt, ngài ấy tự mình trải qua những việc trước đây không hề làm, nhất là việc của một người mẹ, cô có biết vì sao ngài ấy lại chọn đến chỗ các cô chữa bệnh, cũng muốn mang theo tiểu thiếu gia cùng đi không? Là bởi vì tiểu thiếu gia gầy yếu bệnh tật lại còn là nhóm máu hiếm. Tổng giám đốc lo ngại cậu ấy có chuyện bất trắc nên phải mang theo cậu bên cạnh ngài.”
“……”
Một lúc lâu, Ôn Hủ Hủ cứng ngắc ngẩng đầu, mới nghe được rồi hỏi một câu: “Nhóm máu… Hiếm?”
Tiểu Lâm gật gật đầu: “Đúng, cậu ấy giống như cô, đều là máu Rh âm tính tương đối hiếm thấy, năm đó, tiểu thiếu gia bị sinh non bệnh tình hình nguy kịch, bệnh viện lại thiếu máu, tổng giám đốc vì cứu cậu, phải bay trực thăng suốt đêm đưa cậu đến bệnh viện đa khoa hoàng gia, lúc này mới cứu được mạng của tiểu thiếu gia, cho nên, phu nhân, cô thật sự hiểu lầm tổng giám đốc rồi, Nếu ngài ấy đối xử không tốt với tiểu thiếu gia, thì đã không cần phải hao tổn tâm trí như vậy.”
Tiểu Lâm tỏ rõ thái độ rất chân thành.
Ôn Hủ Hủ nghe được, thoáng chốc, cổ họng cô tắc nghẽn, vẻ mặt của cô trở nên đặc biệt u ám.
“Tôi biết rồi, anh đi đi, tối hôm qua cám ơn anh, đúng rồi, sau này anh… đừng gọi tôi là phu nhân nữa, tôi đã không còn là vợ của anh ta rồi, vả lại nếu để tổng giám đốc của anh nghe xong lại cảm thấy khó chịu.”
“……”
Tùy đó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cuối cùng, anh ta vẫn thở dài một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Ôn Hủ Hủ cuối cùng vẫn không đủ dũng khí đi tìm Hoắc Dận, chỉ ở trong phòng chuyên tâm dưỡng thương.
Hoắc Tư Tước thấy cô không gây gỗ gì nên không nhốt cô nữa, cho cô đủ tự do đi lại.