Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao)

Chương 48:




“……”
Chỉ một câu nói của mợ đã làm cậu im lặng.
Về phân Ôn Hủ Hủ, đứng đó mà cảm thấy có lỗi, tự trách bản thân, thiếu chút nữa nước mắt cũng rơi xuống.
“Cậu… mợ..”
“Mợ không có nói gì nhiều, chỉ có thể nói cho cháu biết mà tính toán như thế nào? Cháu thật muốn đi gặp lão già kia?”
Mợ so với người cậu tính tình nóng nảy, thì bình tĩnh hơn nhiều, nhưng giọng nói của bà rất lãnh đạm, đối với Ôn Hủ Hủ, trên mặt không có nửa điểm cười, tràn ngập một cảm giác lạnh lùng xa cách.
Giống như một người xa lạ bèo nước gặp nhau.
Ôn Hủ Hủ cụp hai mắt xuống: “Con không muốn đi, nếu đi, con sợ ông ta biết con vẫn còn, khôi phục hộ tịch của con, vậy con vẫn là người nhà của ông ta.”
“Tính ra cũng không ngốc lắm, nhưng mà nếu lão ép cháu, cháu có thể từ chối không làm.”.
“Cho nên con đang nghĩ cách, còn có …. con không thể để Mặc Bảo và Nhược Nhược ở lại chỗ mợ, con lo lắng bọn họ sẽ tra tới, đến lúc đó vạn nhất…”
“Tùy cháu chọn!”
Thật không ngờ, Ôn Hủ Hủ nói xong mợ lại trả lời như thế.
Thoáng chốc, Ôn Hủ Hủ đứng như trời trồng, lời đến miệng lại nghẹn ở trong cổ họng không thể nào nói ra.
Kỳ thật…… Cô có chút sợ người mợ này, trước đây mợ là con gái nhà hào môn danh giá nhưng vì biến cố nhà họ Ôn, mà làm liên lụy đến mợ, vì vậy cô luôn cảm thấy áy náy tự trách, không dám nhìn mợ.
Ôn Hủ Hủ cuối cùng quyết định rời đi, mang theo hai con tạm thời dọn đến ngôi nhà mà cô tìm.
Cô đi rồi, trong sân hai người đứng nhìn ra bên ngoài đối thoại.
“A Bội, em… có phải còn trách con bé không? A Bội, năm đó con bé thật sự không hiểu chuyện, con bé…”
“Tiểu Quân sắp trở về, anh nghĩ ngôi nhà này sẽ được yên ổn không?”
Lưu Bội lạnh lùng nói với chồng ngồi trên xe lăn một câu, rồi bà xoay người đi vào.
Tiểu Quân, em họ của Ôn Hủ Hủ, cũng là người năm đó cực kỳ hận Ôn Hủ Hủ.
——
Ôn Hủ Hủ rất nhanh liền mang theo hai đứa trẻ chuyển đến trong ngôi nhà cô mới tìm, cũng là khu phố cũ, nhưng vị trí gần nhà trẻ.
“Mặc Mặc, Nhược Nhược, mẹ đã đăng ký nhà trẻ cho hai đứa rồi, ngày mai chúng ta đi nhà trẻ được không?”
“Hả? Mẹ, bọn con phải đi nhà trẻ ở đây à? Chúng ta sẽ không trở về nữa sao?”
Nhược Nhược vừa nghe điều này, lập tức ôm búp bê thỏ tai dài trong tay, lộ ra vẻ vẻ mặt kinh ngạc.
Cô bé vẫn rất hoài niệm, ở nhà trẻ cũ của cô bé, có vài bạn nhỏ chơi rất thân còn có cô giáo Tiểu Hoa cũng đối xử rất tốt với cô bé.
Ôn Hủ Hủ sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, vội giải thích: “Không có, chúng ta cũng chỉ tạm thời ở chỗ này một thời gian, bởi vì mẹ còn phải làm việc, cho nên chỉ có thể để tiểu bảo bối của mẹ chịu thiệt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.