“Đúng rồi, lần này dì tới, đặc biệt mang đồ ăn ngon cho con, con đói bụng không? Bây giờ dì đi lấy cho con ha.”
Xong, cô cũng mặc kệ cậu có đồng ý hay không, xoay người đi cầm túi xách sau đó lấy ra một túi bánh đậu xanh đưa cho cậu.
“Cái này là bánh đậu xanh, Dì dành cả buổi chiều tự tay mình làm.” Lúc ấy là làm cho Mặc Bảo và Nhược Nhược ăn, hai đứa thích ăn nhất là bánh đậu xanh cô làm.
Ngờ đâu thời điểm đó Tiểu Lâm gọi điện thoại cho cô nên cô gói đem theo cho cho cậu một phần.
Nhưng thật không ngờ Hoắc Dận còn chưa có phản ứng gì nhưng người giúp việc đợi trong phòng khách lên tiếng trước.
“Cô, đây là cái gì? Sao có thể tùy tiện đưa cho cậu chủ chúng tôi ăn?”
“Không phải, đây là tôi tự tay làm, cô có thể yên tâm, không có vấn đề gì.” Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, vội vàng giải thích với người giúp việc.
Nhưng người giúp việc này lại căn bản không nghe cô giải thích.
“Cô làm không bẩn sao? Cậu chủ chúng tôi là ai chứ? Có thể để cho cô tùy tiện đưa đồ ăn cho cậu sao? Cậu chủ, đừng để ý đến cô ta, chúng ta đi ngủ.”
“Cô……”
Ôn Hủ Hủ bị chọc tức đến xanh mặt.
Cô là mẹ của cậu bé, nhưng hiện tại đồ cô làm ra lại không xứng cho cậu ăn.
Ôn Hủ Hủ tức đỏ mặt tía tai nhìn Hoắc Dận bị dẫn đi, giờ khắc này, trong lòng của cô thật sự rất khó chịu, giống như có con dao đâm xuyên vào trong tim.
Hoắc Dận được người giúp việc dẫn đi trước.
Nhưng không hiểu tại sao? Cậu luôn cảm thấy sau lưng có hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm cậu, mà ánh mắt này khiến cậu giật mình nhớ tới lúc ở trên tàu.
Khi cô bị nhốt ở trên khoang tàu, cũng là ánh mắt đau khổ ấy cầu xin cậu lại gần để cho cô nhìn cậu một cái.
“Dì đem nó lại đây!”
Cậu bé đột nhiên quay đầu, nhìn về phía cô.
Trong phút chốc, Ôn Hủ Hủ vốn đang đau khổ lại vui mừng khôn xiết, cô giống như là một lần nữa được sống lại, lập tức ôm hộp bánh đậu xanh kia chạy tới.
“Dận Dận… dì biết con sẽ không ghét bỏ dì, con yên tâm, dì làm rất sạch sẽ cũng rất ngon, sau này nếu con muốn ăn nữa cứ nói với dì.”
Cô ngồi xổm trước mặt cậu, khóe mắt vẫn còn ướt đỏ, lúc nói lời này cô đã không kiềm chế được sự vui sướng trong lòng, vừa khóc vừa cười, giống như là một con tiểu yêu tinh trong anime.
Hoắc Dận lạnh lùng “Ừ” một tiếng.
Sau đó, cậu liền cầm hộp bánh đi lên.
Cậu bé quả thật chưa từng ăn thứ này.
Cậu vốn là Hoắc gia tiểu thiếu gia, tất cả ăn, mặc, ở, đi lại đều là cao cấp nhất. Thức ăn bình thường như vậy, đây là lần đầu tiên cậu được nhìn thấy.
Hoắc Dận nhìn lướt qua thứ bánh này.