Đêm qua thực sự là Mặc Bảo cố ý khuyên mẹ đến chỗ chú Kiều, chỉ vì cậu nhìn thấy ba đối xử với mẹ không tốt nên muốn mẹ tìm một chỗ dựa tốt hơn.
Và tất nhiên người cậu nhắm tới là chú Kiều.
Nhưng mà, Hoắc Dận sao lại bị bệnh chứ?
“Hoắc Dận nhất định là vì không nhìn thấy mẹ của mình nên mới bị bệnh. Để em nói cho anh biết, nếu là anh không gặp được mẹ, anh cũng sẽ bị bệnh.”
Nhược Nhược nhìn anh trai mình với một cái nhìn cau có. Phân tích cho Mặc Bảo hiểu.
Mặc Bảo: “……”
Xong rồi, chẳng lẽ cậu làm sai sao?
Còn chưa quá tám giờ rưỡi Ôn Hủ Hủ đã tới vịnh Thiển Thủy,
Cô chạy đến thở không ra hơi, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ửng đỏ cả lên. Nhưng cô cũng không dám dừng lại, sau khi nhìn thấy sắp tới lại tiếp tục nhấc chân chạy về phía trước.
“Dận Dận, con ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì. Mẹ sai rồi, sau này mẹ nhất định sẽ không bỏ mặc con, được không?”
Đôi mắt Ôn Hủ Hủ đỏ lên, cô vừa thở hổn hển vừa chạy vào phòng của Hoắc Dận.
“Đứng lại! Cô là ai? Ai cho cô tới đây? Cô có biết đây là đâu không?”
“……”
Ôn Hủ Hủ đã chạy đến sức cùng lực kiệt, thì một tên vệ sĩ ở đâu xông ra đứng chắn trước mặt, cô đang gấp rất gấp nhưng vẫn lịch sự nói!
“Chà, anh trai này, mấy ngày hôm trước tôi đã tới đây, anh mau cho tôi đi vào xem tiểu thiếu gia của các anh thế nào?”
“Tiểu thiếu gia? Cậu ấy đang bị bệnh được tổng giám đốc chăm sóc, cô rốt cuộc là ai? Đứng lại! Ai cho cô xông vào? Mau quay lại cho tôi!!”
Tên vệ sĩ thấy người phụ nữ lạ đẩy mình ra hấp tấp xông vào, liền sốt ruột không ngừng kêu to.
Nhưng mà, Ôn Hủ Hủ làm sao có thể quay trở lại.
Cô nghe tin con trai còn ở nhà không được đưa đến bệnh viện, trong lòng càng thêm lo lắng.
Quả nhiên, khi cô vừa bước tới cửa. Ngôi biệt thự thường ngày vắng vẻ giờ đã loạn cả lên, người bận rộn chuẩn bị đi bệnh viện, người nấu nước sắc thuốc, người không ngừng gọi điện thoại liên hệ bác sĩ…
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy cảnh này, trái tim như muốn nhảy khỏi lông ngực.
Ôn Hủ Hủ nhanh chóng đi vào, cô muốn lên lầu thăm cậu con trai. Nhưng lúc này, trên cầu thang có một người vừa vặn cầm một cái bát vội vàng vàng đi xuống.
“Bác sĩ nói mau lấy ít nước muối loãng.”
Tên vệ sĩ được lệnh đi làm ngay.
Nước muối loãng?
Chẳng lẽ còn tiêu chảy sao? Sắp mất nước rồi à?