[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 88:




Thực khó ăn, tuy rằng đã từng nếm qua dược do Khiêm ngao, nhưng đó là dược, còn đây là đồ ăn. So với thứ này còn khó ăn hơn, hắn không tưởng tượng ra được đó là hương vị gì. Có lẽ hắn lúc ban đầu làm ra đồ ăn gì đó so với thứ này còn khó ăn hơn, thế nhưng mà hắn không có tự mình nếm qua. Khiêm không phải giống hắn qua loa nuốt xuống mà là chậm rãi nhấm nuốt, đem thứ này mặt không đổi sắc nuốt xuống. Phải nếm qua bao nhiêu khổ, mới có thể làm được.
Hồi lâu, trong lòng Quân Hành Tuyệt vốn không có xuất hiện đau lòng, một chút đau đớn chậm rãi dao động, sau đó nhìn đến Thượng Quan Khiêm lại cầm lấy một khối.
“Khiêm.” Quân Hành Tuyệt vội vàng cầm cổ tay của Thượng Quan Khiêm, không cho Khiêm có cơ hội đem thứ này cho vào miệng.
“Đây là cái gì? Ta cũng chưa từng nếm qua, cũng nhìn không ra.” Thượng Quan Khiêm nghi vấn, thật là vật thể thực quỷ dị.
“Này…” Quân Hành Tuyệt có chút xấu hổ, chính mình thiên tư thông minh, học cái gì đều nhanh đều dễ dàng, cố tình lại phải gặp khó khăn ở mặt trù nghệ, “Là cua hôm nay ăn ở Vị Tẫn Lâu.” Quân Hành Tuyệt ấp úng mới nói được một chút, đây không phải là chuyện gì đáng giá để đắc ý.
Thượng Quan Khiêm nghĩ đến cua hôm nay ở Vị Tẫn Lâu, vỏ cua bên ngoài có màu phấn hồng, thịt cua khi gỡ ra trong suốt, đóa hoa được trạm trổ phù hợp, rau dưa có màu xanh biếc, làm cho người ta vừa thấy cũng đã rất muốn ăn. Mà một mâm này, vỏ cua không được trang trí, thịt cua nhìn không ra nguyên hình. Mà hương vị, không có nửa điểm mùi vị ngọt lành khi cho miệng mà lúc tại Vị Tẫn Lâu nếm qua. Cho dù chính mình không quan tâm tới đồ ăn thì cũng đối với loại đồ ăn này thực vừa lòng. Nhưng mà bàn đồ ăn này của Quân Hành Tuyệt, căn bản là không có biện pháp so sánh, hoàn toàn không có nửa điểm tương tự.
“Ha ha…” Thượng Quan Khiêm cúi đầu nở nụ cười, tránh khỏi tay Quân Hành Tuyệt, đưa tay lên thả vật thể không rõ trở lại giữa bàn.
“Khiêm…” Nghe được tiếng cười của Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt có chút xấu hổ ảo não kêu lên. Chính hắn cũng hiểu được kỳ thực rất mất mặt, chính là Khiêm như vậy, vẫn là làm cho hắn nâng không nổi đầu dậy.
Tựa như trả thù, Quân Hành Tuyệt nhấc lên tay của Thượng Quan Khiêm, đưa ngón tay của y để vào miệng cắn một ngụm.
Thượng Quan Khiêm vốn có thể tránh đi, nhưng mà y không có làm vậy.
Nhận thấy được Khiêm mặc kệ, Quân Hành Tuyệt càng được một tấc lại muốn tiến một thước, đưa ngón tay càng thêm đi sâu vào trong miệng của mình.
Sự xâm nhập của ngón tay không thể tránh khỏi đụng phải đầu lưỡi. Thời khắc đầu tiên được nhũ đầu nếm tới, lây dính trên ngón tay là hương vị của đồ ăn, nhưng mà Quân Hành Tuyệt không để ý. Ở trong miệng của hắn, còn có một cỗ hương vị khác ở trên đầu lưỡi lan tràn, đó là hướng vị ngón tay của Khiêm.
[Nhũ đầu: khí quan cảm thụ của vị giác, phân bố trên mặt lưỡi, dùng để phân biệt mùi vị]
Thời điểm bắt đầu là xuất phát từ tâm lý trả thù nho nhỏ, nhưng mà giờ khắc này Quân Hành Tuyệt trầm mê.
Đầu lưỡi ở đầu ngón tay đụng chạm, sau đó quấn quanh, nhấm nháp một chút tư vị, thực cẩn thận thức mê luyến nhấm nháp.
Thượng Quan Khiêm cảm giác được hành động làm càn của Quân Hành Tuyệt lại không có một chút ý niệm ngăn cản trong đầu, tùy ý để cho ngón tay của chính mình ở trong miệng Quân Hành Tuyệt bị hắn nhấm nháp. Nhìn thấy bộ dáng trầm mê của Quân Hành Tuyệt, trên mặt như trước ôn hòa không thay đổi.
Quân Hành Tuyệt nhìn Thượng Quan Khiêm, thấy Thượng Quan Khiêm không có phản đối cùng phiền chán gì, lá gan càng thêm trở nên lớn, xuôi theo ngón trỏ, liếm chậm rãi, giống như đang thưởng thức mỹ vị cao cấp nhất. Chậm rãi nhấm nháp cảm nhận, sau đó ở tại lòng bàn tay lưu luyến, môi cùng lòng bàn tay tiếp xúc, xúc cảm mềm mại, đầu lưỡi ở lòng bàn tay đảo vòng, thuận thế đi xuống, dừng lại ở nơi cổ tay gặm cắn.
Nhận thấy được Quân Hành Tuyệt có chút không khống chế được, Thượng Quan Khiêm dùng sức một cái rút tay mình về.
Quân Hành Tuyệt đang giữa trầm mê bừng tỉnh, nhưng mà trong mắt còn có dục vọng chưa tán đi, “Khiêm.” Thanh âm ám ách mà bất mãn, nhẹ lay động đầu chính mình, làm cho bản thân bình tĩnh một chút, “Không cần trêu đùa ta, Khiêm”. Quân Hành Tuyệt hít một hơi thật sau, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, “Ta sẽ khống chế không được.” Vươn tay, đem Thượng Quan Khiêm ôm chặt vào trong lồng ngực, tựa đầu chôn vùi ở khoàng giữa hõm cổ của Thượng Quan Khiêm, “Ta yêu ngươi, Khiêm, ngươi có biết dục vọng muốn ngươi của ta có bao nhiêu mãnh liệt. Cho nên không cần buông thả ta, ta sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước, không cần cố gắng gợi lên dục vòng của ta.” Quân Hành Tuyệt cúi đầu nói ra.
Thượng Quan Khiêm không nói gì, chính là tùy ý để Quân Hành Tuyệt ôm chính mình, trong khoảng thời gian ngắn trong phòng thực yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc chậm rãi bình ổn mà Quân Hành Tuyệt kiềm chế.
Qua một hồi lâu, Quân Hành Tuyệt đem dục niệm hồi phục, buông Thượng Quan Khiêm ra, theo thường lệ ở trên trán của Thượng Quan Khiêm in xuống một cái hôn nhàn nhạt, “Ngủ đi, Khiêm.”
“Được.” Thượng Quan Khiêm đáp lại.
Hai người nằm ở trên giường, Quân Hành Tuyệt phất tay, ngọn đèn dầu trong phòng toàn bộ bị dập tắt.
“Ngủ ngon, Khiêm.” Vòng tay qua thắt lưng Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt ôn nhu nói.
“Ngủ ngon.” Thượng Quan Khiêm cũng đáp lại.
Sau đó hai người nhắm mắt ngủ, cho tới nay đều là như vậy, nhưng mà hôm nay…
Một cảm xúc ôn nhu mềm mại cọ sát qua trên môi chính mình, làm cho Quân Hành Tuyệt đã nhắm lại lập tức mở mắt ra. Lấy thực lực của hắn cho dù là hắc ám căn bản cũng không thể ngăn cản được tầm nhìn của hắn. Hắn cũng tận mắt thấy được đôi môi của Thượng Quan Khiêm vừa chạm qua môi của chính mình đang thối lui.
“Khiêm.” Thanh âm của Quân Hành Tuyệt có chút run rẩy, hắn không thể tin được, vừa rồi Khiêm có phải hay không hôn hắn? Hắn là đang nằm mơ phải không? Hắn vô số lần muốn hôn Khiêm, nhưng mà vẫn đều chưa từng thành công, cũng vì không muốn làm Khiêm mất hứng. Hắn cũng không dám dùng sức mạnh, Khiêm mất hứng thì người khóc chịu vẫn là hắn. Phải biết rằng hiện tại chính là hắn theo đuổi Khiêm, vạn nhất làm Khiêm mất hứng, triệt để hoàn toàn phủ quyết tư cách của chính mình thì làm sao bây giờ. Nhẫn nại tạm thời là vì đạt được càng nhiều lợi ích hơn, làm Hoàng đế, hắn rất có kiên nhẫn cùng đợi thời cơ thích hợp. Tuy rằng chính mình nhẫn thực vất vả, bất quá vì có thể có được Khiêm, hết thảy đều đáng giá. Mà hiện tại, Khiêm, chủ động hôn hắn, Quân Hành Tuyệt hoài nghi chính mình đang nằm mơ.
“Đây là phần thưởng dành cho sự vất vả học tập của ngươi.” Mỗi lần nghe thấy ở phòng bếp nơi đó truyền đến tiếng nổ mạnh, y liền hoài nghi Quân Hành Tuyệt thật sự là nấu ăn không hay là đang tạo ra vũ khí nguy hiểm cao gì đó. Sau đó Quân Hành Tuyệt trốn trốn tránh tránh không cho y nhìn thấy thành phẩm. Tiếp sau ấy không lâu, Quân Thường Hằng cùng Phượng Cửu mặc dù có chút sợ y nhưng mà vẫn cứ hướng về bên cạnh y đi tới. Cứ mỗi lần nghe được thanh âm từ phòng bếp truyền đến, sắc mặt tái nhợt.
Bởi vì cùng là đồng bạn, y cũng không có đi thăm dò hành động của Quân Hành Tuyệt, đối với hành vi cự tuyệt không để thành phẩm đã làm ra xuất hiện ở trước mặt y của Quân Hành Tuyệt, y chỉ nhìn đặt ở trong mắt. Hiện tại, tiếng nổ mạnh từ trong nhà bếp truyền tới đã ít dần đi, y cũng có thể xác nhận được sự tiến bộ của Quân Hành Tuyệt. Cho nên khiến Diêm La đem thành phẩm lấy tới, bất qua, một mâm vật thể màu đen kia y căn bản nhìn không ra nguyên hình mới muốn nếm một chút, để xem có thể hay không biết nguyên hình của nó là gì? Bất quá, cho dù là nếm qua hương vị, y vẫn là không thể kết luận được gì. Không nghĩ tới chính là cua, y vốn còn cho rằng là thứ gì đó cùng rau dưa giống nhau.
Cố gắng lấy lòng của Quân Hành Tuyệt, Thượng Quan Khiêm nhìn ở trong mắt, lại bởi vì để ý cho nên sẽ không bài xích Quân Hành Tuyệt như ngoại nhân như trước. Trong lòng Thượng Quan Khiêm vẫn là có chút dao động, cho nên mới mới mặc kệ hành động làm càn của Quân Hành Tuyệt, thậm chí chủ động hôn hắn. Nụ hôn này đúng là thừa nhận cố gắng của Quân Hành Tuyệt. Tuy rằng còn chưa có động tâm nhưng mà trong lòng Thượng Quan Khiêm có chút gợn sóng.
Người Vô Xá thực ích kỷ, cho dù bọn họ là đồng bạn, trừ bỏ nhất thiết cần ra, bọn họ sẽ không vì đồng bạn làm ra một vài chuyện tình dư thừa nào. Bọn họ căn bản là không cần. Giống như cách Quân Hành Tuyệt đối xử với người trong lòng của hắn, lần đầu tiên gặp được cảm giác xa lạ, không phủ nhận là trong lòng mình có cảm giác ấm áp, lần đầu có cảm giác như vậy. Nhưng mà Thượng Quan Khiêm biết, không phải yêu, chẳng qua là một chút cảm động mà thôi. Người Vô Xá không tham vọng ấm áp, cũng không truy đuổi ánh mắt trời. Người Vô Xá sẽ không bởi vì một chút việc như thế này mà sẽ yêu người khác. 
Đối với Quân Hành Tuyệt vì bản thân mình mà cố gắng, Thượng Quan Khiêm cho rằng chính mình hẳn là cũng phải có lễ đáp lại. Mà Quân Hành Tuyệt muốn chính là tình yêu của y, y cho không được; đem chính thân thân thể mình tặng cho Quân Hành Tuyệt, nói thực ra, y còn chưa có thể làm được. Không phải sợ hãi mà điểm mấu chốt là hiện tại Quân Hành Tuyệt tuy rằng trở thành đồng bạn nhưng mà Thượng Quan Khiếm đối với Quân Hành Tuyệt cũng chỉ là bước đầu tán thành. Nếu muốn làm cho quan hệ lẫn nhau càng thêm bền chắc, còn cần thời gian. Như vậy liền hôn đi, Quân Hành Tuyệt vài lần đều nhìn chằm chằm môi của mình, tầm mắt như lửa nóng, Thượng Quan Khiêm rõ ràng hiểu được đó là ý tứ gì.
Thưởng cho? Quân Hành Tuyệt nghe được đáp án như thế, ngây ngốc, sau đó khuôn mặt nở ra nụ cười. Quả nhiên, nếu muốn bắt lấy tâm một người thì phải bắt được dạ dày của người đó. Quân Hành Tuyệt xác nhận chân lý này, vì thế tiếp tục nỗ lực, đây là nói sau.
“Khiêm, có thể hay không lại đến một lần nữa?” Vừa rồi kia chỉ có một chút, nhẹ như vậy, hắn còn chưa có cẩn thận cảm thụ, có thể hay không lại tới một lần.
“Chính ngươi tới.” Thượng Quan Khiêm nói.
Nghe được trả lời của Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt làm sao còn có thể bảo trì chính mình, đem đôi môi đặt lên đôi môi bản thân đã muốn thực lâu, nghiền ngẫm xoay chuyển, gặm cắn, cạy mở hàm răng, cùng bên trong mềm mại giao triền.
Thẳng tới khi thở không nổi, Quân Hành Tuyệt mới buông ra, tâm nguyện giống như còn chưa đủ dùng lưỡi liếm qua môi của đối phương.
“Khiêm, ta sẽ càng làm càn đấy nha.” Nhìn thấy Thượng Quan Khiêm bởi vì thiếu dưỡng khí mà mặt ửng đỏ, bởi vì cùng mình hôn môi mà hai mắt thủy nhuận, Quân Hành Tuyệt khó nhịn nuốt nuốt nước miếng. Hôm nay, hắn đến tột cùng đã bị dẫn dụ bao nhiêu lần.
“Ta cho phép sự theo đuổi của ngươi, ngươi là đồng bạn của ta, chỉ cần không chạm tới điểm mấu chốt phản bội kia, bất luận ngươi làm cái gì ta đều có thể dễ dàng tha thứ.” Thượng Quan Khiêm thản nhiên nói ra những lời này.
“Khiêm, ta có thể yêu ngươi sao?” Quân Hành Tuyệt hỏi.
“Có thể.” Đây là chính mình cho phép.
“Khiêm, ta có thể hôn ngươi sao?” Quân Hành Tuyệt lại hỏi.
“Có thể.” Hôn mà thôi, hơn nữa đã hôn qua một lần, lại nhiều thêm vài lần cũng chẳng có gì.
“Khiêm, ta có thể ôm ngươi sao?” Quân Hành Tuyệt lại hỏi.
“Có thể.” Ôm, Quân Hành Tuyệt cũng không thường làm. Nếu như trong lời nói là một loại ý tứ khác.
“Khiêm, ta có thể cùng ngươi làm sao?” Ôm của hắn cũng không phải là cái ý tứ mà Khiêm cho rằng kia, đây mới là việc hắn muốn hỏi nhất.
“Không thể.” Trả lời khẳng định.
“Khiêm.” Quân Hành Tuyệt không vừa lòng, đáng giận, vì sao Khiêm thông minh như vậy, phản ứng trở lại.
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ mắc mưu của ngươi?” Thượng Quan Khiêm hỏi lại.
“Ta nghĩ muốn thử một chút.” Quân Hành Tuyệt không có che giấu tâm tư chính mình. Nếu Khiêm không phản ứng lại, hắn liền đạt được ý nguyện. Phải biết rằng lấy lý giải của hắn đối với Khiêm, chỉ cần Khiêm đã hứa hẹn, liền nhất định sẽ làm được.
“Ngươi quả thật là càng lúc làm càn.” Bắt lấy bàn tay đang ở trên người chính mình dao động, Thượng Quan Khiêm cười nói.
“Không có biện pháp, Khiêm rất mê người.” Quân Hành Tuyệt cho rằng đây là do Khiêm rất mê người, “Khiêm, ngươi có cảm giác được.” Hướng gần một chút tới Thượng Quan Khiêm, làm cho Thượng Quan Khiêm cảm nhận được hạ thân chính mình đứng thẳng. Bởi vì hứa hẹn của Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt da mặt cùng lá gan lớn hơn không ít, mất mặt liền mất mặt, cũng không phải lần đầu tiên.
“Ta có dược, muốn dùng không?” Đối với Quân Hành Tuyệt được một tấc lại muốn tiến một thước, Thượng Quan Khiêm ứng đối rất tự nhiên.
Quân Hành Tuyệt lập tức ngoan ngoãn buông tay, vận công áp chế dục vọng của chính mình, vẫn là đừng nếm thử thì tốt hơn.
“Ngủ ngon.” Giải quyết xong, Thượng Quan Khiêm nhắm mắt ngủ.
“Ngủ ngon.” Quân Hành Tuyệt bất đắc dĩ trói buộc dục niệm đang rục rịch của bản thân, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, bất quá khóe miệng xuất hiện độ cung thật vui vẻ. Hôm nay xác nhận được điểm mấu chốt của Khiêm, về sau có thể hôn Khiêm, Khiêm đã đồng ý với chính mình, hắc hắc, đây là tiến tới từng bước đi.
Một đêm mộng đẹp. Liền ngay cả An Thịnh vẫn rét run cũng an ổn ngủ được một đêm, không hề có người rỉ ra hàn ý quẩy nhiễu tới hắn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.