cô nhìn Diệp Tử, thái độ đắc ý đặc biệt rỏ ràng.
Diệp Tử thở không ra hơi, thật muốn xông đến ré nát cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa kia.
Nhưng mà ngay tại đây thì không được.
Dáng vẻ tiểu nhân đắc ý kia, rỏ ràng như vậy sao, Mộ Dạ Lê lại không thấy chứ.
anh nhìn thấy hành động này thật sự không giống với bộ dáng cô chút nào, ánh mắt thâm trầm xuống hẵn.
Diệp Ninh không thể thấy được lữa nóng trong mắt anh, lúc này chỉ lo nhìn ngắm cái đóa hoa sen trắng dưới kia, cái mặt kia giờ như cái bảng màu vẽ.
Đắc tội Diệp Ninh cô thì kết cục nhận được gì?
thì cứ giống như Diệp Tử ấy!
Hơn nữa, cô ả giờ còn không biết được, đây chỉ là bắt đầu.
Diệp Tử tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, hận đến nỗi không thể cắn nát xương, nát thịt Diệp Ninh trong miệng mình.
Dung Lệ Hoa nhìn không nỗi cảnh con gái bảo bối mình chịu oan ức, tức giận trừng mắt với Diệp Ninh, con khốn này, ăn cây táo, rào cây sung.
“Diệp Ninh, mày đủ rồi đó, còn ôm ôm ấp ấp nhau làm trò trước mặt nhiều người như vậy. Uổng công tao mang mày hồi mười ba tuổi từ cái nơi chim không thèm ỉa kia về thành phố, làm sao mày có thể học theo bọn điếm quê mùa đó, thật là đồ điếm, mẹ mày rốt cuộc dạy mày như thế nào hả?”
Diệp Nịnh trầm mặt xuống, khóe môi cong lên sắc bén, mang theo ý lạnh.
Vẫn cười, lại làm cho đám cậu ấm bên dưới thêm một lần chấn động tim gan.
cô cười rộ lên, thật sự đẹp đến nỗi có thể câu hồn người khác mang đi mất, cái sự quyến rũ kia đặc biệt quá mạnh, làm người không cầm được sự mê luyến, ánh mắt càng không thể tự chủ được cứ như vậy dõi theo từng bước chân cô di chuyển
Diệp Nịnh nói, “Bác gái, bác nghe con nói, không phải con muốn ôm ôm ấp ấp như vậy đâu, thật ra con……”
Trong nháy mắt, không ai nhìn ra được cô đã làm gì, nhưng Dung Lệ Hoa lại cảm thấy cánh tay đau nhói.
“Á da, cái con khốn này.” Bà ta theo bản năng vung tay lên, Diệp Ninh liền lập tức xoay người nằm xoãi ra mặt đất, quần áo có chút tán loạn, máu tươi trên cánh tay cứ nhè nhẹ mà rơi xuống.
Diệp Ninh nhíu mi oan ức, ngẩng đầu nhìn Dung Lệ hoa, “Bác gái, con biết là bác không thương con, nhất là bây giờ, tất cả mọi người đều nói là tại vì bác mà Diệp Tử không thể gả vào nhà họ Mộ, bác càng hận con thấu xương, nhưng mà con vẫn nghĩ là bác muốn đánh muốn mắng như thế nào con cũng đều có thể chịu được, nhưng mà lại không nghĩ bác có thể đánh con ngay tại chỗ này.”
Mọi người ở đấy đều nhìn thấy, chăm chăm chỉ trích Dung lệ Hoa.
Dung Lệ Hoa lập tức lộ vẻ lo sợ không yên, nhìn ánh mắt của mọi người, trong lúc nhất thời tức giận nóivới Diệp Ninh “Mày …… Mày, là mày……”
Theo lời nói của Diệp Ninh, thật làm cho người khác mơ hồ…
Dung Lệ Hoa thật sự không yêu thích Diệp Ninh.
Bây giờ thì vì nguyên nhân tại mình mà liên lụy con gái, đã vậy còn đem oán khí đổ hết lên đầu đứa con nuôi.
Càng không cần phải nói chính là cái câu cuối cùng kia” nhưng mà lại không nghĩ bác có thể đánh con ngay tại chỗ này.”
Ở nhà cô ấy thường xuyên bị đánh ư?
Mọi người đều nhìn Diệp Ninh đầy thương cảm.
Người đẹp như thế, lại bị Dung Lệ Hoa hành hạ như vậy lại càng khiến người khác đau lòng.
Nhóm cậu ấm kia vì quá si mê cô mà hận không thể bay qua xé xác Dung Lệ Hoa ra từng mảnh.
Bởi vì mấy câu Diệp Ninh nói ra, Dung Lệ Hoa lập tức cảm thấy mình giống như đắc tội với tất cả mọi người trong phòng, nhất thời trong lòng liền sợ hãi.
Lúc này, mọi người còn muốn nói thêm, nhưng lại thấy Diệp Ninh quần áo nhếch nhác, những dấu vết hôm qua còn lưu lại, cứ thế mà lộ ra rất rỏ rang.
Diệp Ninh đầy xấu hổ, nhanh chóng che đậy bản thân, nhưng lại càng làm mọi người thấy đầy ám muội, vợ chồng người ta, đêm qua quan hệ rất là tốt đẹp nha~~`
Mộ phu nhân cũng thấy được, nhất thời mắt lập lòe, tức giận nhìn Dung Lệ Hoa, tất cả là do bà ta mà Diệp Ninh bị người khác thấy hết, dù là không có gì, nhưng mà đây cũng là chuyện trong phòng, người ngoài thấy được cũng không hay.
“Dạ Lê, con mang Diệp Ninh về phòng xem vết thương đi.” Tùy Thanh Lan nói
Mộ Dạ Lê nhìn nhìn Diệp Ninh, nếu anh nhìn không lầm mà nói thì khi nãy lúc cô đến gần Dung Lệ Hoa thì đã dùng một cây châm nhỏ đâm lên tay bà ta.
Ánh mắt đen mê hoặc vừa động, anh cúi đầu, vốn là đối với mấy chuyện này cảm thấy quá phiền, dứt khoát cúi xuống ôm lấy người trên mặt đất dậy cùng ra ngoài.
Sau chuyện này, Diệp Ninh cuối cùng thì cũng không cần lại phải đối mặt với những người lắm chuyện này nữa., trong lòng mới vừa thả lỏng, liền thấy cửa phòng vừa khép lại liền bị cái lão đàn ông này ném lên giường.