Edit: Lựu Đạn
Imie lúc này đi ra.
Ho khan một tiêng nói “Làm cái gì đấy hả?”
Mọi người đều ngưng bàn tán.
Nhưng mà thật sự rất tò mò, nhìn Imie cũng nhịn không được
“Chị Imie, người sếp tổng mang theo là ai vậy?”
“Là một ngôi sao nhỏ à?”
“Đúng vậy, quá đẹp, quá đẹp á, chẳng lẽ sếp tổng đã thông suốt rồi…”
“Vậy còn Diệp Tử làm sao bây bây giờ, Diệp Tử tốt như vậy….”
Imie vừa nghe thấy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Muốn bị nghỉ việc phải không, dám ở trước mặt phu nhân mà còn nhắc đên Diệp Tử.
Người ta đường đường là bà chủ nhỏ, còn dám nói người ta là ngôi sao nhỏ nào đó.
Nhưng mà Imie lại cảm thấy nếu thật họ lắm chuyện, thì cũng không thể ở lâu bên cạnh Mộ Dạ Lê như vậy được.
cô nhìn chăm chăm qua người vừa nhắc đến Diệp Tử.
không trách được, Diệp Tử được quá nhiều ủng hộ, bọn họ không thể chuyển hướng nhanh như vậy được.
Nhưng bây giờ xem ra thì sếp tổng rất thương vị phu nhân, nhưng cũng không thể so với Diệp Tử được, bọn họ còn dám nói bậy, trái tim có ngày cũng sẽ thay đổi, không ai biết được.
“Được rồi, đều trở lại làm việc đi, để tôi nghe được mọi người rảnh rỗi nhiều chuyện thì…”
Liền ngay lúc này…
“Imie, Dạ Lê vừa mới về công ty à?”
Giọng nói Diệp Tử xuất hiện phía sau lưng.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Văn phòng liền xôn xao một chút, nhìn đến Diệp Tử, vẻ mặt đầy vẻ háo hức.
Diệp Tử trước kia cũng đã đến đây, chính là chưa đi vào, tìm Mộ Dạ Lê lại vội đi ra, nhưng mà mọi người đều nhìn thấy Diệp Tử, vẫn là cảm thấy mình biết được bí mật to lớn nào đó, người bên ngoài đều đồn đoán giữa hai người họ là mối quan hệ gì…. Chỉ có họ là biết…. Diệp tử thật sự là gì của Mộ Dạ Lê.
Mọi người nhìn Diệp Tử, nở nụ cười khách khí.
Diệp Tử cũng nhận ra được, những ánh mắt nhìn mình thế này, trong lòng nhất thời sảng khoái cực kỳ.
Dường như bây giờ tất cả mọi người đều xem mình là bà chủ, làm cho cô không khỏi thẳng lưng kiêu ngạo tại chỗ này.
Như vậy thật tốt, dường như đem nơi này thành sân nhà của mình vậy.
Imie nhìn cô ta “cô Diệp Tử, tổng tài đang bận.”
“Nếu cô cùng tổng tài có hẹn, không bằng cô gọi cho ngài ấy một chút, bây giờ ngài ấy bận chúng tôi không tiện quấy rầy.”
“cô…”
“Chuyện gì?”
Mộ Dạ Lê đi ra ngoài, nhìn thấy Diệp Tử đến, thái độ không được thoải mái.
Diệp Tử đi nhanh đến bên cạnh Mộ Dạ Lê, cơ hồ là muốn nhào vào ngực anh, may mắn là dừng lại “Dạ Lê, em lần này làm sai rồi, chỉ là em nhìn thấy anh, liền quên mất, trong mắt chỉ có anh cho nên mới không để ý đến những chuyện khác.”
cô ta là đang nói đến chuyện trong bữa tiệc.
một Dạ Lê hít vào một hơi mới nới “Được rồi, anh đã biết.”
Mà ngày lúc này…
Diệp Chanh cũng từ trong đi ra ngoài.
Bên ngoài ồn ào như vậy, cô sao lại không nghe thấy chứ.
Từ xa xa liền thấy hai người đứng cùng nhau, Diệp Chanh dừng bước, khuôn mặt vốn ấm áp như mặt rời liền không tự giác hạ thấp xuống mấy độ.
Lập tức, mọi người được nhìn thấy trọn vẹn Diệp Chanh.
Làm cả văn phòng đều trở nên hưng thú.
Đây là tình huống gì????