Edit: Lựu Đạn
Diệp Chanh lúc này mới nhận ra, cô vậy mà vẫn có chút để ý.
thật là, nhất định là do Diệp Tử đáng ghét đó.
một mình về khách sạn, Mộ Dạ Lê đáng chết, vậy mà cũng không có gọi điện đến.
cô lại nhìn di động, cuối cùng thì giận dỗi ném một bên.
Ngày hôm sau.
“Diệp Chanh, mày làm cái gì mà làm cho Diệp Tử nằm liệt giường hả, mày mau về đây cho tao, nhanh mà xin lỗi Diệp Tử, bằng không mày xem tao giải quyết mà làm sao đi.”. Truyện Trinh Thám
Diệp Chanh thật sự cạn lời, cô sao lại chọc giận Diệp Tử rồi.
Diệp Chanh về tới Diệp gia.
Người làm Diệp gia mở cửa chào đón cô.
“cô hai, cô về rồi.”
Vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Diệp Chanh có chút mỉm cười nói “Chị tôi đâu?”
“A, còn ở trong phòng, cô hai mau đi cùng tôi.”
cô cười, người làm càng thêm kích động, liền lắp bắp mang cô đi vào.
Vào cửa, liền truyền đến giọng điệu khóc lóc kể lễ cũng Dung Lệ Hoa.
“Đó, ông xem, hai đứa nó vốn là chị em, Diệp Chanh sao có thể đối xử với Diệp Tử như vậy được, Diệp Tử chỉ là qua tìm Mộ Dạ Lê nó lại không cho, đã vậy còn mắng Diệp Tử trong buổi tiệc nữa, cũng khôngchịu nhìn lại mình xem có thân phận gì, có thể gả cho Mộ gia, còn không phải là Diệp Tử nhường cho nó sao, nó ăn cây táo rào cây sung như vậy so với người mẹ quê mùa kia của nó, là đồ không có lương tâm.”
Diệp Vinh Quang nhìn thấy Diệp Chanh đã về đến cũng lạnh mặt nói “Mau đi xin lỗi chị cả đi.”
“Ba, con cũng không có cách nào khác, con bị Mộ Dạ Lê kéo đi dự tiệc đâu nghĩ tới sẽ gặp chị ở đấy, vài vị trưởng bối Cố gia đang nói chuyện cùng con, chị cả liền đi đến, lại không nghĩ tới bà cụ cố gia có lòng tốt, đối xử với con không tệ, lôi kéo con không rời, liền nói chị cả mấy câu, mà người già họ nói mấy câu thì có làm sao, chị cả lại đi oan ức nhìn Mộ Dạ Lê như vậy để người lớn Cố gia người ta nhìn thấy thìnên làm gì bây giờ, chị cả nói cho cùng còn phải gả cho người ta, đó là mình cho chưa tính, nhưng để người ngoài nhìn thấy chị cùng Mộ Dạ Lê có vướng mắc, sau này sao có thể gả cho người, cái gì mà quý tộc nhà cao cửa rộng không thèm để ý đến chuyện này, mà còn là ở phủ tổng thống trước mặt người lớn nhà người ta như vậy mà truyền ra ngoài, chị gái cùng em rể không rõ ràng, vậy sao chị còn lấy chồng cho được, con cũng vì nghĩ cho chị cho nên mới âm thầm nhắc nhở, bởi vì trong trường hợp như vậy, con không thể để chị mắc thêm sai lầm, liền là chọc giận chị, làm chị không vui, nhưng vì tương lai của chị con chỉ có thể làm như vậy.”
Diệp Chanh nói chuyện rất hợp lý, nhất là câu, chị sao có thể gả đi được kia, ở trong lòng Diệp Vinh Quang, thân là đàn ông lại thấy con gái dù sao cũng phải gả cho người ta, thanh danh không tốt như vậy, sau này sao có thể gả vào nhà nào tốt được chứ, đặc biệt là chốn hào môn, thật sự là rất để ý điều này.
Diệp Tử ở phái sau nghe được, âm thầm cắn răng, vốn dĩ sắc mặt đã trắng bệch bây giờ càng thêm trắng.
So với Diệp Chanh đứng ở nơi đó, đôi mắt trong suốt, đen trắng rõ ràng, vô tội lại chân thành như vậy, khuôn mặt xinh đẹp mang theo chút u buồn thở dài, làm người nhìn thấy đều đau lòng.
Hai đứa con gái chung một chỗ, thân làm ba, sao lại có thành kiến với Diệp Chanh, dù là trước đây chăng nữa nhưng lại khó có thể có thái độ cự tuyệt Diệp Chanh.
một đưa thì như đưa tang, một đứa thì lý trí sắt đá, gương mặt thì lại cố tình chọc người như thế, ông thấy cũng không có chút phản cảm, lại nhìn Diệp tử, bộ dạng đang khóc lóc oan ức, xấu chết đi được.
“Được rồi, Diệp Tử, con dù có đau lòng cũng nên nén lại đi, con nhìn xem bộ dạng bây giờ của con đi, giống cái gì hả, muốn gả cho nhà đàng hoàng thì lo mà sửa đổi bản thân cho tốt mới được.”
Đối lập với Diệp Chanh, càng không muốn nhìn mặt Diệp Tử thêm chút nào, cho nên Diệp Vinh Quang cũng nghĩ lại, khuôn mặt như vầy là không may mắn chút nào, mỗi này đều đưa đám như vậy, lại khóc lóc ỉ ôi, sao mà có thể tìm được nhà nào tốt mà gả cho người ta chứ.
~~~~Tui riết tui thấy thích ông ba này là sao ta ơi????
À, mà bả biết giận dỗi với Mộ đại đại rồi, thấy cưng cưng ~~~