Edit: Lựu Đạn
làm cho mấy người đẹp kia sợ ngây người, đây là….
Diệp Chanh…
Các cô lăn lộn trong giới đã lâu, lại không biết, Mộ Dạ Lê vậy mà lại ở cũng Diệp Chanh như vậy.
Mộ Dạ Lê khi nãy còn không có chút hứng thú cùng mọi chuyện mà lúc này đôi mắt liền sáng như đuốc, trầm lắng làm người thấy bất ngờ.
Tất cả đều là vì Diệp Chanh?
Các cô nháy mắt liền mang ánh nhìn đầy ghen ghét, nhìn người đàn ông khi nãy mình còn vây quanh cả nửa ngày, đi rồi quay lại vậy mà còn ôm thêm một người về, để ngồi bên cạnh, còn không quên lấy chăn mỏng trùm kín cô ta lại…
Diệp Chanh cạn lời nhìn anh “Này, anh làm gì vậy?”
Mặt trời thì nóng cháy, anh thì lại quấn chăn cho cô chặt như vậy, anh là muốn trùm chết cô à?
Mộ Dạ Lê nhíu mi.
Ngày hôm qua nghĩ sai rồi, muốn nhìn thấy cô mặc áo tắm, nhưng mà lại không nghĩ đến chuyện cũng cho người khác nhìn thấy.
Lần sau muốn nhìn…
Vẫn là tự mình mang cô đến bể bơi thì hơn.
anh ngẩng đầu, trừng mắt nhìn mấy người đàn ông còn đang nhìn về bên này một cái.
Giang Úc Bạch nhanh đem ánh mắt thu về, miễn trở thành mục tiêu để bình dấm chua kia liền thủ tiêu.
Mộ Dạ Lê hừ một cái, ôm Diệp Chanh nói “Chờ chút liền về thay quần áo!”
“!!”
Thay quần áo, cô đã chọn cái rất bảo thu rồi a.
Bên này, mấy cô gái kia ghen ghét đến không xong rồi…
Chỉ thấy là Mộ Dạ Lê ôm cô vẫn luôn thân mật nhìn cô, động tác thân mật như vậy…
Có người không vui liền đánh giá Diệp Chanh một chút.
Còn không phải là do khuôn mặt có chút xinh đẹp sao, hừ, chúng tôi cũng rất đẹp a.
Được rồi, lại nhìn kỹ, cái đó thật sự đúng là quá đẹp.
Mấy cô nàng xinh đẹp nhìn, càng cảm thấy bản thân thua kém người ta, vừa mới bắt đầu đã không cam lòng, chậm rãi biến thành hết hy vọng.
thật là ghét quá đi, ông trời sao lại không công bằng như vậy, còn để cho trên thế giới này lại có cô gáiđẹp đến như thế chứ.
Càng buồn bực hơn chính là, cái số của mấy cô sao lại kém như vậy, thật khó khăn lắm mới có được lời mời này của con cháu hào môn, vậy mà cô gái này cũng cùng xuất hiện.
Diệp Chanh lúc này còn chống cự “Nóng!!!”
cô dẫu miệng nhỏ lên nói với ạn.
Mộ Dạ Lê thò tay ra cầm ly nước mát đến nói “Uống một chút liền không nóng.”
Diệp Chanh trừng anh, nhưng vẫn là mở miệng nhỏ ra, yên tâm thoải mái mặc anh hầu hạ.
“Còn muốn ăn nho.”
Mộ Dạ Lê lại lần nữa trừng mắt liếc cô một cái, lại vô cũng sung sướng bắt lấy quả nho, sau đó đút cho cô.
cô gái bị trùm kín như vậy, lại ngoan ngoãn nằm trong ngực, giống như cái kén tằm, như vậy thì có cái quái gì thú vị.
Trong nháy mắt, lệ khí nhạt đi rất nhiều, anh vui vẻ ôm cô mà hầu hạ ăn uống, từng cái từng chút, côăn rất vui vẻ, anh đút cô của rất thoải mái.
Chỉ là khổ cho người bên cạnh.
Ghen ghét nhìn cô gái may mắn kia, vậy mà có thể được Mộ Dạ Lê cẩn thận chăm sóc.
Giang Úc Bạch lắc đầu, đã nói rồi, Diệp Chanh mà đến, các cô gái khác sẽ lập tức trở nên lu mờ, thậtđúng.
Giờ phút này, trong mắt Mộ Dạ Lê nào còn có người khác chứ.
Ngay cả bọn họ cũng làm nền mà thôi.
Giang Úc Bạch cạn lời, ném quả nho vào miệng mình, nói với Mộ Dạ Lê “Đáng thương quá, đáng thương cho tôi không có ai đút, chỉ có thể tự mình ăn.”
Diệp Chanh lúc này mới nhớ ra bên cạnh còn có người, khuôn mặt đỏ hồng, nhìn bên kia “Tiểu Bạch, người đẹp bên cạnh anh nhiều lắm đó.”
Diệp Chanh vậy mà còn gọi Giang thiếu là Tiểu Bạch…
Mấy cô xinh đẹp kia lại ghen ghét nữa rồi…
Được Mộ Dạ Lê thương là gan có thể to như vậy, tốt thật.
Nhưng mà nghe cô nhắc nhở như vậy, các cô liền mới nhớ đến Giang Úc Bạch, không chiếm được Mộ Dạ Lê, bọn họ còn có người khác, vì thế từng bước, từng bước chạy nhanh đi theo xum xoe bên cạnh mấy người đàn ông khác.