Edit: Lựu Đạn
Nhìn Mộ Dạ Lê là một người bá đạo, lạnh nhạt như vậy, thế mà… Còn có bộ mặt đáng yêu như vậy a.
Mộ Dạ Lê một tay cướp điện thoại về.
Thấy cô đã nhìn được, gò má anh liền có chút hồng, nhưng lại nghĩ đến, anh cũng phải xem của cô.
“Của em đâu, lấy cho anh xem.”
“….”
Đôi mắt Diệp Chanh chợt lóe.
Cái này nếu để anh nhìn thấy được…
cô tuyệt đối là chết chắc.
Diệp Chanh chạy nhanh, lần này, Mộ Dạ Lê trực tiếp ôm lấy cô.
“Em cuối cùng là đặt tên anh là gì, cho anh xem.”
“không cho, anh buông em ra, Mộ Dạ Lê, anh làm gì đó, đừng có động vào em …”
Mộ Dạ Lê túm lấy cô, trực tiếp đẩy người lên ghế, Diệp Chanh không thể động đậy, nháy mắt bị anhcướp đi điện thoại trong tay.
Mở ra thì thấy…
Có mật khẩu.
Diệp Chanh hét lớn “Hắc hắc, anh xem không được đâu, trả cho em đi.”
Mộ Dạ Lê hừ một cái, bấm số gọi thẳng cho cô.
Chết a, gọi điện thoại một cái không phải là hiện ra nickname của anh sao.
Còn có chuyện này nữa a….
Diệp Chanh thấy không xong rồi, quả nhiên, ngay sau đó nhìn thấy điện thoại mình sáng lên, trên mặt bốn chữ chói lọi “Giàu quá hóa ngốc”
Sắc mặt Diệp Chanh tối sầm.
“Diệp…. Chanh!!!”
Mộ Dạ Lê rống giận, vang tận nốc nhà, Diệp Chanh chói cả tai.
Bên ngoài một phen không nên lời.
Vợ chồng nhà này…Lại có chuyện gì nữa đây….
không phải đến ăn tối dưới nến sao, không phải ăn mà là lại đánh nhau rồi đi.
Hơn nữa nên giọng thì tiên sinh nhà mình dường như là rất tức giận a…
Diệp Chanh nhìn anh bạo phát rồi, vội nói, “Em sai rồi, em sai rồi, em sửa còn không được sao.”
“Mở khóa cho anh.”
“Dạ dạ dạ…”
cô vội vàng mở khóa, Mộ Dạ Lê tự mình mở thông tin trong điện thoại, bấm bấm mấy cái.
Diệp Chanh tò mò, muốn biết anh đổi thành cái gì.
không bao lâu nghiêng đầu thì thấy…
anh vậy mà đổi thành “Ông xã đại nhân”
thật là…
Nhưng là, một người là ông xã đại nhân, một người là áp trại phu nhân…
Nghe tới thấy giống như tình nhân nha~~~
Bất giác trong lòng Diệp Chanh ấm áp, nhìn anh muốn cười.
Mộ Dạ Lê vẫn là tức giận nhìn cô, nói thắng “Nếu dám sửa lại, xem anh xử lý em thế nào.”
“…..”
Diệp Chanh nói “không đổi, không đổi, không đổi còn không được sao.”
Hai người lúc này mới yên ổn mà tiếp tục ăn uống.
Đàn violon vẫn đánh, nhân viên nhà hàng cũng đủ kiềm chế đi, vừa mới nhìn thấy cảnh tượng, đường đường là Mộ Dạ lê lại cùng cô gái nhỏ nháo đến như vậy, vậy mà đàn violon vẫn không dừng, cũng thậtđúng tiêu chuẩn a.
……
Bên ngoài, Diệp Tử thẳng tay quăng điện thoại đi, nằm lăn trên giường bệnh, tức giận nghĩ, gần đây tại sao Mộ Dạ Lê lại xa cách với mình như vậy, chẳng lẽ nhìn thấy video xấu hổ muốn 囧kia của mình sao?
Tuy rằng đã cắt bỏ, nhưng mà những video đang chìm nổi nhất định vẫn còn lan truyền.
Lâm Thư thấy Diệp Tử tâm tình không tốt vội nói “Được rồi, Diệp Tử. tôi cảm thấy gần đây cô hay lo được lo mất, luôn gọi điện thoại như vậy mà nói thì cũng sẽ làm người khác không vui đâu.”
Diệp Tử nghe Lâm Thư nói như vậy, cảm thấy cũng có lý.
“cô nói cũng đúng, Dạ Lê vẫn là thích cô giá hiểu chuyện nghe lời nhất, Diệp Chanh chính là không hiểu chuyện nên mới bị anh ấy ghét, tôi nhất định phải hiểu chuyện mới được, không thể làm, không thể nháo.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Mộ tổng và cô nhiều năm tình cảm như vậy, cô phải đối với anh ta tin tưởng nhiều hơn mới được.”
Diệp Tử cũng nghĩ đến, mình vì Mộ Dạ Lê thiếu chút nữa mất mạng, anh là một người trọng tình nghĩa, hẳn sẽ không quên chuyện này đâu.