Ngày hôm sau tỉnh lại.
Diệp Chanh nằm trong một căn phòng xa lạ.
Phòng ngủ này, cô đi qua lại vài lần đã thấy, trong lòng cảm thấy có lẽ Mộ Dạ Lê thật sự rất lợi hại đi?
cô ngồi dậy, nhớ lại một chút, cũng không nhớ rỏ đêm qua đã xẩy ra chuyện gì, chỉ là nhớ rỏ, mình vô cớ bị bắt đi xả giao.
Lúc sau ……
cô lập tức nhớ lại……
Chết rồi, có phải là mình lại làm loạn đi trêu chọc Mộ Dạ Lê?
Cái đó…… cô cuối đầu kiểm tra bản thân một chút, cảm thấy là hồi đêm qua cái kia mình cũng chưa có làm, vẫn tốt, không có tổn thất gì.
Thở hắt ra một cái.
Chỉ là, một số chuyện hồi tối, lập tức chạy vào đầu cô, từng cái như vậy… thật sự là cô muốn đi chết liền tại chỗ.
cô vậy mà còn một chút nữa thôi là leo lên người một tên đàn ông.
Mà còn hơn thế nữa, đối tượng cô muốn leo lên lại chính là cái tên Mộ Dạ Lê đang ghét kia, điểm chính là, anh ta là đàn ông của Diệp Tử!
cô dùng sức gõ gõ đầu mình.
Lúc này, tổ chức chương trình gọi điện cho cô.
Nhắc cho cô đừng quên buổi chụp ảnh poster cho "Nhân Tú"
Diệp Chanh lúc này mới nhớ ra.
Hồi đêm lăn lộn đến khuya muộn, làm quên cả chính sự.
“Được, được, tôi liền đến ngay.”
Diệp Chanh, nhanh chóng nhảy bật dậy, dùng hết tốc độ mà rửa mặt.
Thấy người làm đi đến, cô liền kéo lại hỏi, “Này, chị ơi, Mộ Dạ Lê đâu rồi?”
Người làm nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của cô liền đỏ cả mặt, cuối đầu, nhẹ nhàng nói, “cô chủ, hồi đêm cậu chủ đưa cô về liền đi ngay rồi ạ.”
Diệp Chanh chớp chớp mắt? đi rồi?
Được nha, không phải là do mình chọc giận mà đi, trời đất chứng giám, cô cũng đâu cố ý muốn say, cố ý gọi điện thoại cho anh ta.
Bất quá có khi người ta đêm qua đi tìm Diệp Tử rồi cũng nên, cô thèm quan tâm cô ta, trực tiếp hỏi, “Quần áo của tôi ở đâu?”
“cô chủ là ở bên trong.”
“Cảm ơn!”
Người hầu bụm hai má, trời ơi, cô chủ nhà họ thật sự là quá đẹp, người nhìn thấy thật là loạn đảo cả tâm hồn.
Diệp Chanh kéo tủ ra, tủ to như vậy được treo đầy quần áo.
Ai nha, cũng may quần áo ở đây cũng không giống quần áo hoa hòe quê mùa ỏe nhà cũ, xem ra, ở đây toàn là hàng hiệu thế giới a so sánh, toàn đồ xa xỉ, cô đứng cạnh mà cảm thán”thật là nhiều ~~”
Người làm bên cạnh thấy vậy, liền nói, “cô chủ, quản gia thấy quần áo cô mang đến có chút là…… Có chút là không hợp với khí chất của cô, cho nên đã mang bỏ đi hết rồi, Quản gia tự mình mua lại những thứ này, mòng cô đừng so đo.”
Bỏ hết, hay lắm.
cô cũng không buồn muốn mặc những laoij quần áo đó đâu
Cái này được.
Nhìn quần áo nhiều như vậy, Diệp Chanh cảm thán một chút, có tiền đúng là tốt, liền nhớ lại mình không còn thời gian, vội tìm quần áo mặc vào, đơn giản thế mà lại làm mình thành lộng lẫy, liền chạy đira ngoài.
Nơi đó vẫn như cũ, người đẹp nhiều như mây.
Diệp Chanh vừa vào, liền lập tức nhận được rất nhiều ánh mắt.
“cô kia chính là Diệp Chanh.”
“thật sự là Diệp Chanh.”
“Nghe nói ngày hôm qua, kinh diễm tứ phía.”
Diệp Chanh không biết làm sao khi mới đến cửa liền cảm thấy anh mắt mọi người từng cái từng cái vừa nhìn cô vừa bàn tán sôi nổi.
Tất cả mọi người đều biết, ngày hôm qua có một người mới đến, làm cho giám khảo không thể thốt nên lời, phía sau hậu trường các vị đó cũng khen ngợi không ngớt.
Mà người mới này. Cũng chỉ là sinh viên mới của trường điện ảnh, chưa từng tham gia bất cứ chương trình nào.
Bởi vì chương trình này rất nóng sốt, nghệ sĩ mới ra mắt cũng tham gia để tăng độ hot, lại thêm những nghệ sĩ tên tuổi cũng được mời tới để làm nóng chương trình.
Cho nên, người mới lần này được chú, làm cho những người khác và các nghệ sĩ tên tuổi có chút tò mò. không biết Diệp Chanh này rốt cuộc là thần thánh phương nào, dựa vào đâu mà đã chinh phục được các vị giám khảo khó tín lăn lộn trong giớ này rất nhiều năm.