Editor: May
"Vì sao anh lại không nói với em?"
Môi mỏng Mặc Thời Khiêm câu ra nụ cười nhạt, "Những thứ này đều là chuyện công, em cảm thấy hứng thú?"
"Em có nha, chỉ là anh cảm thấy em không có mà thôi."
Yên tĩnh một lát, anh cúi đầu nói, "Em muốn biết, có thể hỏi tôi."
Trì Hoan nhìn mặt tuấn mỹ của anh, miệng vẫn là tràn ra tươi cười, "Được."
......
Ăn xong cơm trưa, Trì Hoan tính về trung tâm thương mại hội hợp với Du Nhiên, Mặc Thời Khiêm tự nhiên phải về công ty, nhưng xe đều đỗ ở bãi đỗ xe, cho nên bọn họ tự nhiên cùng nhau đi qua.
Trì Hoan đi ở bên người anh, cửa sảnh nhà hàng Tây là thủy tinh xoay tròn, khi đi ra ngoài, người đàn ông tự nhiên vươn tay mở cửa thay cô, để cho cô đi ở phía trước.
Sau khi rời khỏi đây, cô liền chủ động khoác lên cánh tay anh.
Mặc Thời Khiêm cúi đầu, nhìn Trì Hoan bên cạnh làm bộ dáng cô gái nhỏ lệ thuộc, môi mỏng kéo một cái, "Ngoan, về nhà trước cơm tối."
Cô ngước mặt, bỉu môi nói, "Em đi dạo phố mà thôi, tùy thời có thể về nhà, anh đừng nói với em lâm thời tăng ca thì tốt rồi."
Anh nắm tay cô vẫn đi đến bên cạnh xe An Kha đỗ, nâng tay sờ sờ mặt của cô, cúi đầu nói, "Buổi tối gặp."
Trì Hoan nhìn cằm hoàn mỹ của anh, kiễng mũi chân, hôn một cái ở cằm của anh, dịu dàng nói, "Bái bai."
Người đàn ông thay cô kéo cửa ghế sau ra, Trì Hoan đang muốn xoay người lên xe, lại nghe phía sau vang lên một giọng nữ mềm nhẹ, "Mặc tổng."
Cô sửng sốt, theo bản năng quay đầu.
Nhìn thấy một người phụ nữ mặc trang chức nghiệp mặt hàm chứa mỉm cười nhìn bọn họ, bên cạnh đi theo một người ngoại quốc cao lớn.