Tiệm Bánh ngọt “Vui vẻ” toạ lạc tại một góc phố khá nhộn nhịp, đông đúc, đây là thành quả ba Dung cực khổ cả đời mở tiệm bánh ngọt, tay nghề của ba Dung rất tốt, vì vậy tiệm bánh cũng thu hút rất nhiều khách nhân, đây cũng là nguyên nhân khiến cho đám côn đồ cắc ké gây khó dễ
Lăng Thiếu Nghị không có nuốt lời, sáng sớm liền đi theo ba Dung đến cửa hàng giúp việc, công việc của hắn rất đơn giản … là tất cả công việc hắn đều phải làm. (0-0 trùi ạ)
Những vất vả này đối với Thiếu Nghị không đáng kể như một bữa ăn sáng, từ nhỏ hắn đã quen với cực khổ và huấn luyện, con nhà tài phiệt khác với loại các nhà giàu mới nổi, hắn được giáo dục là bản thân phải tự biết chu toàn mọi việc
"A Nhị ,, mặc vào cái này!" Ba Dung lục trong tủ đồ lấy ra một bộ y phục, nhìn qua hẳn là đồng phục làm việc.
"Đây là ——" Lăng Thiếu Nghị cầm bộ quần áo kiểm tra!
Trời ạ!
Nhìn đến mà hắn sững sờ cả người! Có loại trang phục này sao…
Phía trên áo thế nhưng là hình người … cười đến cơ hồ muốn đem miệng kéo đến tận tai, tiệm bánh ngọt Vui vẻ a ….
"Bác Dung, bác xác định... để cho cháu mặc cái … này?" Lăng Thiếu Nghị lần đầu tiên cảm thấy khiếp sợ, ánh mắt hắn có chút mâu thuẫn nhìn đồng phục làm việc, vẻ mặt tựa như ăn trứng gà bị thiu
"Dĩ nhiên,,, nào mặc nhanh lên!" Ba Dung nghiêm túc nói, đem Lăng Thiếu Nghị kéo đến nhìn tên bảng hiệu cửa tiệm: "Cháu nhìn này, tiệm bánh ngọt chúng ta tên gì?"
"Vui Vẻ” Lăng Thiếu Nghị bồn chồn đáp
"Thì đó! Ba Dung tiếp tục giải thích: "Tiệm chúng ta là đem đến niềm vui cho khách , chúng ta thân là nhân viên làm việc đầu tiên phải có tâm trạng vui vẻ chào đón khách, cho nên cái đồng phục làm việc này là ta tỉ mỉ thiết kế nga, không chỉ là ngươi a, ngươi nhìn những nhân viên làm việc khác cũng mặc thế đấy!"
Ba Dung trong miệng nói là "Những nhân viên làm việc khác", trên thực tế chính là 2 cô bé còn trẻ tuổi bán bánh ngọt mặc đồng phục
Lăng Thiếu Nghị cười ngượng, lúng túng: "Bác Dung, cháu chỉ là làm công, cũng không cần mặc đồng phục xinh đẹp này!"
Hắn lần đầu cảm giác thật bi ai, tuy hắn và đại ca không hợp nhau nhưng về sở thích ăn mặc thì không đến nỗi tệ như … thế này
Một người nam nhân sao có thể mặc y phục như thế, hơn nữa còn là hình ảnh y như phim hoạt hình dành cho thiếu nhi?
Thật ra thì không chỉ là hắn và đại ca rồi, ngay cả Lãnh Dục cùng Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng kinh hãi với loại y phục hoạt hình này, nhưng là … không bao gồm Cung Quý Dương, tên quái vật đó, cho dù để cho hắn mặc loại trang phục này, hắn cũng có thể đi lại như chỗ không người trên đường phố
"Ai nha, A Nhị, từ hôm nay trở đi ngươi chính là thành viên tiệm bánh ngọt Vui Vẻ, dĩ nhiên là phải mặc y phục giống chúng ta, hơn nữa ông chủthiết kế bộ y phục này là siêu khả ái nga, anh mặc vào nhất định sẽ rất là thu hút!" Đoá Đoá – cô bé bán hàng tron tiệm nói hùa theo
"Đúng nha đúng nha, ngươi đẹp trai như vậy, hơn nữa cao lớn uy mãnh, ngay cả chúng ta nhìn cũng động tâm không dứt đâu rồi, ngươi nha, nhất định sẽ trở thành người nổi bật nhất, cố gắng lên nga!" Cô bé bán hàng Phan Phan vẻ mặt ái mộ nũng nịu nói
Lăng Thiếu Nghị cảm thấy như 1 đạo thiên lôi giáng xuống đầu hắn, ong ong bên tai… hắn vuốt vuốt thấy đau huyệt Thái Dương...
Đường đường là một Phó Tổng Tài Lăng thị oai danh, thế nhưng nghèo túng đến mức bán đứng nhan sắc, vào tiệm bánh ngọt làm việc, đáng sợ hơn là mặc cái này đồng phục làm việc siêu … khả ái!
"Tới đây, A Nhị, em tới giúp anh thay nga!" Đóa Đóa thấy Lăng Thiếu Nghị không hề lên tiếng, lập tức hoan hô tiến lên, tay nhỏ bé sau một khắc liền đặt lên lồng ngực hắn
"Này, ai bảo ngươi giành trước, là chị tới giúp! Tránh ra!" Phan Phan không chút nào yếu thế, thoáng cái chợt đem Đóa Đóa kéo ra sau, ôm trọn thân thể Thiếu Nghị
Lăng Thiếu Nghị nhăn mày, ngay sau đó hắn lạnh lùng nói: "Cút ngay!"
Ách? ? ——
Phan Phan, Đóa Đóa sững sờ đứng tại chỗ hoá đá, nhìn thấy đày mắt tràn đầy băng hàn của Thiếu Nghị, họ cảm giác lạnh lẽo, run sợ, khí thế này làm ngay cả ba Dung cũng ngạc nhiên
Thấy bọn họ sợ hãi, Lăng Thiếu Nghị mới áo não nhớ tới, nơi này là tiệm bánh ngọt nhỏ, mà Đóa Đóa cùng Phan Phan cũng không phải là những cô gái lẳng lơ trước kia, cho nên hắn liền nhàn nhạt địa nói một câu hòa hoãn không khí: "Xin lỗi, hù đến các ngươi, ta tự mình mặc trang phục này là được!"
Nói xong, hắn cầm lấy y phục bước nhanh vào phòng nghỉ ngơi.
"Wow … Phan Phan, ngươi có thấy hay không, mới vừa rồi A Nhị cực soái ca nga!" Đóa Đóa hoàn toàn bị mê hoặc
"Hừ, A Nhị vốn là lớn lên rất đẹp trai, bất quá Đóa Đóa a, ngươi không phải vẫn nói với ta là ngươi phải gả cho người có tiền sao? A Nhị chỉ là một người làm công , hắn nhưng không phải là người có tiền!" Phan Phan vẻ mặt khinh thường nhìn Đóa Đóa châm chọc nói.
"Làm tình nhân không tồi a! Tìm lão công nha, dĩ nhiên muốn tìm người có tiền!" Đóa Đóa ra vẻ cao nhã nói.
"Khâm phục người?" Phan Phan nhìn từ trên xuống dưới Đóa Đóa thân thể: "Thật là buồn cười, chỉ bằng khuôn mặtcủa ngươi cùng vóc người, muốn cùng A Nhị , hừ, quả thực là kém xa!"
"Chẳng lẽ ngươi so với ta tốt rất nhiều sao?"
Lúc này, ba Dung đi lên trước lớn tiếng quát: "Các ngươi không có việc làm sao? Cũng không làm chuyện mình mà lo nói chuyện nhảm nhí!"
Đóa Đóa cùng Phan Phann trừng mắt liếc nhau, trở về vị trí của mình
Đến quá trưa, tiệm bánh ngọt vẫn bình an vô sự, ba Dung tựa hồ cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn tới quyết định của mình đúng, đám kia tên côn đồ cắc ké nhất định là thấy được có trong tiệm to lớn nam nhân viên cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ rồi.
"Linh Linh linh ——" chuông gió treo gần cửa phát ra một trận âm thanh vui tai, một bóng hình xinh đẹp vui vẻ xuất hiện tại tiệm bánh ngọt
"Ba ba, A Nhị, Thi Âm đến đem cơm cho mọi người!” Dung Thi Âm tay mang theo hộp cơm giữ ấm, to lớn giơ cao mỉm cười.