Editor: Mi Trần
Sở trường của Thi Âm là nấu ăn rất ngon, chỗ làm việc lại gần với tiệm bánh ngọt của ba Dung, cho nên nàng thỉnh thoảng đem tài nghệ của mình để tỏ lòng hiếu thảo cùng ba ba
"Âm nhi tới rồi!" Ba Dung vừa thấy bóng dáng Thi Âm, mặt mày lập tức hớn hở.
"Dạ, con là sợ ba ba bận rộn quên mất ăn bữa trưa nha, cho nên nữ nhi chuẩn bị cho ba ba cùng anh A Nhị!" Dung Thi Âm làm nũng đưa hộp cơm cho ba Dung
Ba Dung nghe vậy, cười một tiếng hiểu biết nói: "Nha, xem ngốc nha đầu này thật đúng là có tâm, ba ba còn nghĩ là Âm nhi tới nơi này lo lắng xem tên tiểu tử A Nhị kia có bị quấy rối không?"
Thi Âm le lưỡi, giảo hoạt cười một tiếng: "Ba ba thật là hiểu rõ Âm nhi nhất, con gái chính là sợ ba ba khi dễ người ta nha, nhưng hôm nay không có gì hả ba, con thấy thật yên bình "
"Đương nhiên rồi, để ba ba xem nào, hôm nay Âm Nhi làm món gì ngon đây?" Ba Dung hớn hở mở ra hộp cơm: "A … Âm nhi ngoan, hộp cơm thiệt là phong phú, món ăn nhiều quá a!"
Dung Thi Âm cười ngọt ngào, ngay sau đó nhìn sang Đóa Đóa cùng Phan Phan nói: "Chị cũng có làm phần ăn cho 2 em, cùng ăn luôn nhé!"
"Cảm ơn chị Thi Âm!" Hai cô bé cao hứng chạy nhanh đến
Dung Thi Âm mở to đôi mắt đẹp nhìn xung quanh, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì, một lát sau, nàng nhẹ giọng hỏi: "Lạ thật, anh A Nhị đâu nhỉ?"
Ba Dung đang bận rộn với hộp cơm cũng không quay đầu lại mà chỉ chỉ căn phòng phía trong: "Ở bên trong làm việc rồi, bên trong chứa rất nhiều hàng hóa, may nhờ có hắn tới giúp, nếu không ba ba cũng không biết làm gì những thùng hàng đó!"
Vừa nghe ba ba nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Âmlập tức trở nên lo lắng, nàng tức giận dậm chân nói: "Ba ba , ngươi thật đúng là để cho anh ấy làm việc nặng thật á!"
Ba Dung vừa nghe, trả lời : "Thân thể hắn khoẻ mạnh thì làm có sao đâu, thì ta sẽ thêm phần tiền lương cho hắn!"
"Thật là bị ba ba làm tức chết, A Nhị chỉ mới vừa khôi phục thân thể …" nói xong, Thi Âm liền đưa tay tịch thu lại hộp cơm
"Tiểu nha đầu, làm cái gì thế, chẳng lẽ ngươi muốn chết đói ba ba ngươi a?" Ba Dung lớn tiếng nói.
Thi Âm chun cái mũi xinh xắn hừ nhẹ, nhanh chóng đem hộp cơm của mình phân phối đều, lớn tiếng nói: "Phần này là của ba ba và 2, phần này là của A Nhị, anh ta còn bệnh chưa hết, con không muốn uổng phí công của mình cứu anh ấy đâu!"
Nói xong, nàng xoay người đi vào phòng chứa hàng hoá
"Cái nha đầu này, thật là..." Ba Dung lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm.
Trữ tàng thất rất lớn, ánh sáng cũng rất mờ mờ, cho ba ba vì tiết kiệm tiền chỉ ở chỗ này cài đặt một ngói đếm rất nhỏ bóng đèn, khiến cho cho thơ âm đi vào sách tóm tắt được trước mắt mơ màng.
"A Nhị, anh có ở bên trong không?" Nàng thử nhỏ giọng gọi một chút, bốn phía tối đen lại chứa nhiều hàng hóa làm nàng không biết nên đi vào như thế nào, chỉ có thể tiến từng bước dựa vào cảm giác bản thân
"A …" sau một khắc, Dung Thi Âm liền kinh hoảng thở gấp một tiếng, bởi vì nàng cảm thấy dưới lòng bàn chân tựa hồ dẫm lên một cái gì đó mềm nhũn đồ, trời ạ … không phải là con chuột đó chứ!
Nàng theo bản năng vội vàng né sang bên cạnh … ngay sau đó va vào hàng hoá …
Cú va chạm này làm hàng hoá nghiêng ngả, Thi Âm sợ hãi, nàng kinh hãi, vộ vàng ôm đầu chờ đợi
Đang lúc nàng nhắm mắt lại chuẩn bị thừa nhận từng thùng hàng hóa đổ ập xuống đầu thì …
"Cẩn thận!" Tiếng trầm thấp của A Nhị vang lên, cả người nàng bị kéo, rơi vào lồng ngực ấm áp, rộng rãi
"Oanh —— đông ——" một giây sau, hàng hóa liền đổ ập xuống nơi Thi Âm vừa đứng. Thật là nguy hiểm!
(Nói thật, Mi còn thót tim hơn)
Thi Âm mở to đôi mắt, trạng thái còn hoảng hốt: “Mình còn sống sao?”
"Em không sao chứ?" Lăng Thiếu Nghị nhẹ giọng hỏi
Thanh âm phía trên đỉnh đầu làm Thi Âm giật mình ngước lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ hồng … Ách…
"A Nhị..." Thanh âm của nàng nhỏ xíu tràn đầy xấu hổ, một mặt là bởi vì mới vừa kinh sợ, một mặt nàng phát hiện mình … cùng A Nhị có tư thế thật là mập mờ
Lồng ngực rộng rãi, ấm áp của A Nhị làm cho Thi Âm càng trở nên đỏ hơn, nàng phi thường mắc cỡ, ái ngại…
"Em có sao không?" Bởi vì ánh đèn mờ mờ, Lăng Thiếu Nghị cũng không phát hiện trên mặt nàng đỏ ửng, mà là nhìn thấy trong mắt nàng mơ màng, cho là vẫn còn kinh hoảng, cho nên liền đem nàng nhẹ nhàng để xuống.
"Em... em..." Thi Âm lắp bắp, thật ra thì nàng muốn nói với A Nhị là mình không có việc gì, chỉ là tư thế mập mờ khi nãy làm nàng có chút nói không ra lời.
Nhìn Thi Âm một bộ hoảng sợ, tâm của Thiếu Nghị như bị xiết đau, mặc dù không biết tại sao nhưng hắn không thể khống chế, vội vàng ôm Thi Âm một lần nữa
"Em còn sợ hãi sao, thật xin lỗi, anh nên sớm nhắc nhở em mới phải!" Âm thanh hắn nhẹ nhàng, tar2 đầy aay1 náy xin lỗi
Thi Âm cảm thấy ngày càng khó thở, từ trên người Lăng Thiếu Nghị toát ra hơi thở nam tính, rơi vào đỉnh đầu của nàng, chui vào trong lòng ngực của nàng...
Để hắn tuỳ ý ôm mình vào lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Âm dán trên ngực hắn, nàng cảm nhận nhịp tim ổn định của A Nhị, cảm thấy thế gian này không còn nơi nào so với hắn an toàn hơn
"A ……" Thi Âm sực nhớ đến hộp cơm trong tay mình, nàng kinh hô là Thiếu Nghị cũng giật mình, nhìn thấy hộp cơm vẫn còn nguyên vẹn, chưa bị rơi làm Thi Âm thở phào nhẹ nhõm
"Tốt quá, tưởng hỏng rồi, anh A Nhị, đây là hộp cơm em chuẩn bị cho anh nga, may là không đổ, nếu không trưa nay anh sẽ phải đói bụng!" Thi Âm cười ôn nhu, đem hộp cơm trong tay đưa cho Lăng Thiếu Nghị
Thiếu Nghị nghe vậy lặng cả người, đáy mắt tràn đầy phức tạp, chính hắn cũng không giải thích được, hắn cúi người, thấp giọng hỏi Thi Âm: "Em không để ý nơi này dơ bẩn, chỉ là muốn đem hộp cơm này cho anh?"
Không biết tại sao, khi hắn thấy Thi Âm gặp phải nguy hiểm mà vẫn kiên quyết bảo vệ hộp cơm cho hắn, dòng cảm xúc ấm áp len lỏi vào tim hắn, hắn - một khối băng lãnh đích thực dần tan chảy
Hình như là đã rất lâu hắn mới có cảm giác kì lạ như thế này!