Đang dọn dẹp cái hộp bánh ngọt, giờ phút này Lăng Thiếu Nghị liền như có dự cảm, theo bản năng anh nhìn về phía cửa, đúng lúc nhìn thấy trong tiệm xuất hiện năm người mặc áo đen, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác.
Ba Dung không nhận thấy được chút kì lạ nào, mà cười ha hả đi lên phía trước nói: "Mấy vị tiên sinh, xin hỏi cần gì? Hôm nay có bánh trứng vừa mới ra lò!”
Trong đám, một vệ sĩ đứng ở sau lưng Lôi Tu Hành đi tới, lấy tay đẩy ba Dung ra, lạnh lẽo như băng nói: "Tránh ra, chúng tôi tới đây tìm người!"
Ba Dung nghe vậy, lại nhìn từ trên xuống dưới mấy người này, nhất thời trong lòng cảm thấy có chút rợn cả tóc gáy.
Mà Lăng Thiếu Nghị đứng ở đó, con mắt thâm sâu không hề chớp chăm chú nhìn người đàn ông đang đứng ở trước mặt.
Ánh mắt sắc bén của Lôi Tu Hành quét một vòng quanh bốn phía, lại nhanh chóng chuyển trở lại, chính xác nhìn thẳng vào đôi mắt Lăng Thiếu Nghị, hắn không lập tức nói chuyện, mà là nhìn lên nhìn xuống đánh giá người đàn ông trước mắt một lúc.
Tuy là mặc quần áo bình thường, nhưng không thể khinh thường khí thế toàn thân người này toát ra! Người đàn ông này quả nhiên không thể xem nhẹ.
"Nếu như tôi đoán không lầm, anh chính là người đả thương thủ hạ của tôi!" Lôi Tu Hành nhếch môi cười, hướng về phía Lăng Thiếu Nghị nói.
Lăng Thiếu Nghị cười lạnh một tiếng, cũng không sợ hãi chút nào nhìn người đàn ông phía trước, thản nhiên nói: "Thật đúng là không ngờ cái loại côn đồ đó lại có vị đại ca ra mặt thay hắn!”
"Càn rỡ, anh như vậy mà đòi cùng Lôi tiên sinh nói chuyện à!" Một người trong đám thủ hạ lạnh lùng quát.
"Nơi này không có chuyện của các cậu, câm miệng cho tôi!" Lôi Tu Hành quát lớn một tiếng.
"Dạ, Lôi tiên sinh!" Thủ hạ lập tức lui lại phía sau.
Trong mắt Lôi Tu Hành lướt qua chút thưởng thức, sau đó đi lên trước nói: "Vị tiên sinh này xưng hô như thế nào?"
"Tôi là một người tên tuổi bình thường, đối với anh mà nói cũng không phải là quan trọng, tất cả mọi người gọi tôi A Nghị!" Lăng Thiếu Nghị lạnh nhạt nói.
"A Nghị?" Ánh mắt Lôi Tu Hành thoáng qua vẻ nghi ngờ, ngay sau đó nhếch môi cười một tiếng nói: "Rất vui được gặp, tôi họ Lôi, tên đầy đủ là Lôi Tu Hành!"
Lôi Tu Hành? Ánh mắt Lăng Thiếu Nghị đột nhiên trở nên cảnh giác, lần nữa dò xét cẩn thận người này, nhưng chỉ một cái chớp mắt, liền che giấu sự kinh ngạc nơi đáy mắt, lạnh nhạt cười lạnh nói: "Từ lúc nào Mafia đã trở thành tổ chức côn đồ nho nhỏ chỉ biết thu phí bảo kê vậy?"
Sau khi Lôi Tu Hành nghe xong, sắc mặt khẽ hơi biến thành cả kinh: "Rốt cuộc anh là ai?"
Nếu như thật chỉ là một người bình thường, tuyệt đối sẽ không biết tên của hắn, lại càng không từ tên của hắn liên tưởng đến Mafia, trừ phi … người này căn bản cũng không phải đơn giản là một người bình thường như vậy.
Lăng Thiếu Nghị không có chút ý giải thích nào, chỉ hời hợt nói một câu: "Tôi nghĩ hôm nay Lôi tiên sinh tới hoàn toàn là vì xử lý chuyện của thủ hạ!"
Lôi Tu Hành nghe xong, nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó nhàn nhã ngồi ở trên ghế, hắn đã sớm nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của ba Dung, sau đó chuyển mắt đến trên người của Lăng Thiếu Nghị.
"Chuyện anh đả thương thủ hạ của tôi, tôi nhất định sẽ đòi lại, nhưng bây giờ tôi muốn nói đến vài vấn đề về giấy tờ mua bán nhà đất của cửa tiệm này, Vinh tiên sinh, ông hẳn là rất rõ ràng rằng giấy tờ nhà đất cửa tiệm này là của chúng tôi!"
Ba Dung mồ hôi lạnh thi nhau rơi xuống, ông liên tục gật đầu nói: "Đúng, đúng, nhưng thưa vị tiên sinh này, trên hợp đồng rõ ràng có viết thời gian kỳ hạn, còn chưa tới hạn mà...."
Mặc dù ông không biết vị Lôi tiên sinh trước mặt này, nhưng vì là người có ánh mắt tinh tường nên vừa nhìn liền biết hắn chính là người quản lý, cho nên ba Dung cũng không dám đắc tội quá mức.
"Vinh tiên sinh, con người của tôi không ưa thích cùng người khác cò kè mặc cả, hi vọng ông có thể hiểu!" Lôi Tu Hành không chút do dự cắt đứt lời ba Dung.
"Lôi tiên sinh, anh có ý gì?" Lăng Thiếu Nghị biết người này cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, hắn nhất định sẽ tìm được lý do đến làm khó.
Lôi Tu Hành đứng dậy, ngay sau đó, một thủ hạ sau lưng hắn đem một xấp tài liệu đưa đến.
"Vị A Nghị tiên sinh này, nếu như anh thích thay Vinh tiên sinh ra mặt tôi không phản đối, nếu các anh có thể trong vòng ba ngày có được mười triệu Đài tệ mới, cái cửa hàng bánh ngọt này sẽ thuộc quyền sở hữu của các anh!" Nói xong, hắn giơ giơ lên tài liệu trong tay.
"Cái gì? Mười triệu? Lôi tiên sinh, nơi này căn bản không trị giá số tiền ấy!" Ba Dung cảm thấy như mình bị lừa đảo.
Lôi Tu Hành cười lạnh một tiếng, nói: "Vinh tiên sinh, phần tài liệu trên tay tôi chính là mảnh đất trống này, tính toán giá trị, nơi này ở khu trung tâm sầm uất, hơn nữa khoảng chừng đến 200 mét vuông, một vị trí tốt như vậy, giá tiền như thế không có quá chút nào!"
"Anh quả thực là kẻ bắt ép người khác!" Ba Dung cực kỳ tức giận nói.
"Nói thế nào tùy ông, nếu như Vinh tiên sinh không bỏ ra nổi số tiền này, sớm nói với tôi rõ ràng, nếu không ba ngày sau tôi sẽ trực tiếp phái người tới nơi này phong tỏa cửa hàng!"
Lôi Tu Hành giận quá hóa cười tuyên bố, ngay sau đó, hắn đưa mắt nhìn Lăng Thiếu Nghị lần nữa đầy vẻ khiêu khích.
"Anh…!" Ba Dung tức giận đến toàn thân phát run.
Lăng Thiếu Nghị bình thản nhận lấy ánh mắt của Lôi Tu Hành, anh lạnh nhạt mở miệng nói: "Lôi tiên sinh một lòng muốn làm khó, vậy chúng tôi cũng chỉ có thể tiếp chiêu thôi, được, ba ngày sau, tôi sẽ chuẩn bị xong mười triệu tiền Đài tệ mới, hi vọng Lôi tiên sinh nói chuyện giữ lời!"
Lôi Tu Hành nhìn anh lời nói rõ ràng bộ dạng sáng quắc, ánh mắt thoáng qua vẻ hơi giật mình một chút, người đàn ông này quả nhiên không đơn giản, ngay sau đó cười một tiếng rồi nói: "Anh đã nói như vậy, trong lòng tôi còn gì để nói, được, ba ngày sau gặp, đây là danh thiếp của tôi, hoan nghênh anh đến thăm bất cứ lúc nào!"
Nói xong, thủ hạ của hắn liền đưa danh thiếp đến.
Lăng Thiếu Nghị nhận lấy danh thiếp, liếc mắt nhìn một cái, không nói gì nữa.
Đợi cả đám người đều đi hết, Ba Dung vẻ mặt khẩn trương tới trước mặt Lăng Thiếu Nghị lo lắng nói: "A Nghị à, chúng tôi nào có nhiều tiền như vậy để mua mảnh đất này, sao anh lại manh động đồng ý như vậy?"
Lăng Thiếu Nghị không lên tiếng, ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn nơi cửa, nếu như anh có chứng cứ chính xác xác định văn kiện không còn do đã bị thất lạc trong tai nạn ô tô năm đó, số tiền này đối với anh mà nói quả thật đến số lẻ còn không có, bây giờ nhìn lại chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.