Chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt,trong lòng Dung Thi Âm nổi lên một tia rung động,nhất là nhìn thấy bàn tay anh yêu thương bao bọc lấy bàn chân nhỏ của mình thì khuôn mặt thanh tú của cô đột nhiên đỏ lên.
A Nghị không thể phủ định là một người đàn ông làm phụ nữ phải động lòng,trên người anh có một loại khí thế tựa như hạc đứng trong bầy gà, trong tình huống anh chỉ là một người bình thường cô mới dám yêu anh, nhưng hôm nay, mặc dù cô không biết anh có thân phận gì,nhưng cũng có thể nhìn ra gia cảnh của anh rất hiển hách,cô làm sao có thể si tâm vọng tưởng đây?
Chắc hẳn chị cô cũng như thế,từ nhỏ tới lớn, chị gái vẫn rất thương yêu cô,nếu như chị ấy nói yêu A Nghị, cô nên làm sao bây giờ?
Còn có...A Nghị và chị gái có phải thật sự là loại quan hệ kia không?
Các loại khả năng không ngừng hiện lên trong đầu cô,làm cô có cảm giác uể oải và bất lực.
Tình yêu, thực sự cách mình rất xa, đúng không?
Lăng Thiếu Quyết nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dần dần bình tĩnh lại,thương tiếc hỏi: “Còn đau không?’’
Sự quan tâm của anh làm cô cảm thấy thật uất ức,hạ mắt xuống,lông mi thật dài che giấu bi thương trong mắt cô:
“Tốt hơn nhiều rồi, cám ơn!’’
Giọng nói quá mức lạnh nhạt làm Lăng Thiếu Nghị nghe không thoải mái,anh nhíu mày, lại gần cô:
“Âm Âm,không cần buồn bực nữa, được không? Anh với chị em thực sự không có bất kỳ chuyện gì!’’
Thân thể Dung Thi Âm khẽ run lên, hôm nay,đáp án này còn quan trọng sao? Vấn đề này còn quan trọng sao?
Một lúc lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên,nhìn tròng mắt đen sâu như đầm lầy của anh, rầu rĩ nói:
“Em không muốn nhắc đến vấn đề này nữa,em....Em muốn về nhà?’’
Một cảm giác cô đơn như đi xuyên qua thân thể của cô, cô muốn chạy trốn...
Nhận ra ý muốn của cô,khuôn mặt anh tuấn của Lăng Thiếu Nghị trở lên khó coi,dù sao anh cũng là người của Lăng gia,bá đạo và cường thế luôn chảy trong máu người Lăng gia, vì vậy, anh làm sao có thể buông tha Dung Thi Âm, cho dù một ngày nào đó cô có thể sẽ hận anh.
“Em yếu như thế này, làm sao có thể về nhà,bệnh viện em làm, anh đã nhờ người khác làm thay em rồi,nhà của em anh cũng phái người đến thông báo nói là em phải đi công tác bổ túc, cha mẹ em đều tin!’’
Lăng Thiếu Nghị ôm chặt Dung Thi Âm, không cho cô chạy trốn.
Sau khi nghe, Dung Thi Âm đầu tiên là sững sờ, sau đó cười lạnh: “Ý của anh là, để tôi ở đây, cũng tức là nhà của anh?’’
“Không sai, mấy ngày nay, em phải cùng anh ở chung một chỗ!’’Anh bá đạo nói.
“Nếu như tôi cự tuyệt?’’ Dung Thi Âm bất mãn với giọng điệu của anh, hỏi.
Anh làm sao có thể bá đạo khống chế hành động của mình như vậy?
Cô yếu là do ai gây ra,chẳng lẽ đây chính là một loại thái độ phụ trách của anh sao? Không phải thương lượng với cô, mà chính là cưỡng chế và ra lệnh!
Lăng Thiếu Nghị nghe cô hỏi như vậy,đáy mắt hiện lên ý cười thản nhiên, cười như vậy, mặc dù ấm áp,lại có một loại khí phách không thể bỏ qua.
“Em có thể thử xem!’’
Hai ba câu liền đem tác phong trước sau như một của anh hiện ra.
Dung Thi Âm lần nữa giật mình,tại sao cô cứ có cảm giác hôm nay A Nghị không bình thường, thiếu mất sự nhu hòa nhưng lại chứa quá nhiều khí phách bên trong.
Đây là A Nghị cô biết sao?
Cô giật mình khiến Lăng Thiếu Nghị hài lòng,ý cười lan tràn đến khóe môi: “Âm Âm, ngoan ngoãn nghe lời, ở chỗ này dưỡng thân thể cho thật tốt!’’
“Trả lại quần áo cho tôi!’’
Thân phận thiếu gia như vậy, cô làm sao có thể trèo cao.
Câu nói tiếp theo của Lăng Thiếu Nghị hoàn toàn đánh tan hy vọng của cô.
“Quần áo em mặc đã hỏng rồi,cho nên đã ném đi,Âm Âm, sau khi em ngoan ngoãn ăn cơm nước xong, anh sẽ dẫn em đi chọn mấy bộ khác!’’
Dung Thi Âm ngẩng đầu,phẫn nộ nhìn anh: “Quần áo có xấu cũng là của tôi,tại sao anh lại vứt đi?’’
“Bởi vì anh là người đàn ông của em!’’
Lăng Thiếu Nghị chỉ bằng một câu đã xác minh quan hệ giữa cô và anh,ngắn gọn và súc tích, nhưng lại có cảm giác uy quyền khác thường.
Dung Thi Âm run rẩy, sau một lúc lâu, cô chôn chặt đầu dưới gối,tất cả đều rối loạn, cô đơn thuần nên không biết giải quyết tình huống này như thế nào.
“Âm Âm, không cần chơi đùa giống như tính khí bọn trẻ con vậy, nào, uống hết nó đi!’’
Giọng nói Lăng Thiếu Nghị êm ái,còn vô cùng nhẫn nại.
“Không uống, không uống, anh đi ra ngoài,tôi không muốn gặp anh nữa, đi ra ngoài...’’
Dung Thi Âm lớn tiếng, hiện giờ cô cực kỳ mờ mịt,một mặt cô yêu A Nghị, mặt khác lại bị thân phận và gia cảnh của anh giống như sương mù quấy nhiễu,lúc này, cô lại không thể đi được, nhưng cũng không muốn gặp anh.
“Âm Âm, anh nói một lần cuối cùng,đứng lên uống hết nó!’’
Giọng nói của Lăng Thiếu Nghị vẫn không thay đổi,nhưng khi lặp lại lời nói đã lộ ra một cỗ nguy hiểm và cảnh cáo.
“Không...Tôi không uống, đi ra ngoài!’’
Lúc này, Dung Thi Âm đã không để ý được nhiều như vậy,cô chỉ muốn yên tĩnh một chút,nhưng không biết hành động này của cô sắp chọc đến lủa giận của anh.
Tròng mắt đen nhìn cô dần dần thay đổi, con ngươi thâm thúy đã thay thế vẻ tỉnh táo trước sau như một,anh nhếch môi mỏng lên,ngón tay có vẻ không chút nào để ý dao động trên đường cong cơ thể cô,tâm tư kín đáo gian xảo núp dưới con ngươi tịch mịch của anh.
“Âm Âm ,đứa trẻ không ngoan sẽ bị trừng phạt!’’
Ngón tay mang theo sức đoạt lấy, từ phía sau cô dần dần đi xuống,mãi cho đến giữa hai chân cô, sau đó dừng lại ở đấy...
“Không....’’
Toàn thân Dung Thi Âm run lên,trái tim đập mạnh và loạn nhịp sau chốc lát đã hoàn hồn lại, cô đột nhiên xoay người,nhìn vào đôi mắt hung ác trước mắt,cô mới ý thức được một nguy cơ đáng sợ đang tới gần....