Với Tay Bắt Lấy Vì Sao

Chương 29:




Tại khoảnh khắc nhận được tin nhắn Wechat, Cao Ca lại ngẩn người.
Cô không hưng phấn hét to như dự tính mà cũng không thất thố khóc lóc, cô chỉ đứng ở nơi đấy, mãi một hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Mưa tháng 11 mang theo giá lạnh rơi xuống ô che, phát ra tiếng lộp bộp lộp bộp. Cô thể cô cứng lại dưới tiếng động này. Trong phút chốc đầu óc cô trống rỗng, rồi sau đó bắt đầu từ ngày bị cưỡng hiếp, từng hình ảnh cứ tuôn trào như lũ cuốn, tràn ngập trong đầu cô.
Triệu Bân không thừa nhận, Trương Manh làm nhục, bị hắt canh ở trong nhà ăn, bị chửi tiếp khách ở trên mạng. Chỉ mới mười mấy ngày ít ỏi, nhưng lại là những ngày tháng trôi qua chậm nhất trong đời cô, tất cả mọi người đều thấy cô mạnh mẽ, cô không chút sợ hãi, cô có dũng khí cô dám đối mặt, cô như kẻ điên kẻ ngốc thà để danh tiếng bị bôi xấu cũng phải đưa Triệu Bân ra trước pháp luật cho bằng được, cô biết chắc chắn có người đang chê cười cô nghĩ không thoáng, nhưng không ai biết được, cô làm thế nào để trụ vững đến bây giờ.
Đúng thế, các người chỉ chăm chăm nhìn bề ngoài, chứ mấy ai biết được cô sợ hãi cô lo âu cô căng thẳng không được ai trợ giúp đến nhường nào.
Tin nhắn này chỉ thưa thớt vài chữ, nhưng lại khiến từng giọt nước mắt cô nhỏ xuống. Không phải là than vãn khóc lớn, mà chỉ nhỏ xuống từng giọt từng giọt, hòa cùng nước mưa trên mặt đất, cuối cùng biến mất trong đất bùn.
Cô như vì tin nhắn này mà chi hết ra tất cả công sức, mọi người chỉ thấy được bùn đất ẩm ướt, chứ không bao giờ nghĩ rằng đó là do quá trình vật lộn đổ máu thế nào mới hình thành nền.
Một lúc sau cô mới có thể cử động, dùng bàn tay lạnh cóng gõ từng chữ một, đầu tiên là cám ơn. Sau đó lại muốn biết đối phương biết những gì, nhưng lại nhẫn nhịn, cô sợ mình sẽ dọa đối phương. Gõ ra một chữ lại xóa bỏ đi, gõ rồi lại xóa, không biết qua bao nhiêu lần, cô mới gửi đi tin nhắn, "Cám ơn, chúng ta có thể gặp mặt được không?"
Mưa càng lúc càng lớn, từ phía xa, La Hải lái xe đến. Vì tránh cho mưa bắn lên sinh viên nên anh ta cũng không lái nhanh. Cao Ca vừa nhìn chiếc xe kia, vừa thầm cầu nguyện: Mau trả lời tôi đi, xin cậu đấy, nhất định phải trả lời tôi.
Xe từ từ lái đến, Cao Ca giơ cao ô lo lắng nhìn điện thoại, cũng không biết có phải đối phương đã vội vã rời đi rồi không, hoặc là không nghe thấy nên mới không nhìn thấy tin nhắn. Lúc này cô rất buồn, nếu có thể biết người ta đã xem tin nhắn được hay không thì đúng là tốt quá. 
La Hải giương ô chạy xuống, nói với cô: "Đứng ngây ra đó làm gì thế, mưa lớn như vậy, em cũng ướt đẫm cả ròi, mau lên xe đi."
Ngoài tờ rơi mã QR ra thì cũng chẳng có gì nhiều nhặn. La Hải một tay cầm lấy, giục Cao Ca đi mau, Cao Ca nhìn điện thoại, đành từ bỏ đi lên ngồi vào ghế phụ. La Hải cất đồ xong thì đi vòng qua đầu xe, mở cửa ra, vừa cụp ô vừa ngồi vào trong, chợt đúng lúc này, Wechat của Cao Ca vang lên.
Anh ta không để ý, vẫy vẫy ô rồi cất đi, đóng cửa lại. Còn chưa kịp thắt dây an toàn thì anh nghe thấy Cao Ca kích động gọi tên anh, "La Hải!"
La Hải ngẩng đầu lên theo bản năng, lúc này anh ta mới thấy không biết mắt Cao Ca đã đỏ bừng từ lúc nào, hình như là vừa khóc xong. Anh ta định hỏi sao thế, lại có người bắt nạt cô à, thì nghe thấy Cao Ca kích động nói: "Có người liên lạc với tôi, cậu ta nói cậu ta nhìn thấy, cậu ta đồng ý làm chứng. Cậu ta hẹn tôi ngày mai gặp mặt."
La Hải gần như lập tức phấn khởi, hô to a một tiếng, sau đó mới hỏi: "Vừa nhắn đến sao? Có thật không? Quá tốt rồi! Quá tốt rồi!" Ngày ngày anh ta đi theo cạnh Cao Ca, không ai hiểu rõ Cao Ca mỗi ngày hơn anh ta, trường học này thật sự tốt sao? Đây là nơi Cao Ca bị cưỡng hiếp, đây cũng là nơi Cao Ca nêu cao tên tuổi, mỗi người ở nơi này đều biết cô, mỗi người cũng đều biết cảnh ngộ của cô ấy, dưới cái nhìn của muôn người, bọn họ nhìn cô bị ăn hiếp, nhìn cô bị nhục mạ, đây không phải là điều mà một cô gái bình thường có thể kiên trì nổi, huống hồ, còn luôn cố thủ ở nhà ăn số bốn!
Anh ta không kìm nén được hưng phấn, nói với Cao Ca: "Nói... nói với luật sư Tống đi, chắc chắn anh ấy sẽ mừng lắm. Không được, đợi tôi hai phút, tôi đánh một bộ quyền đã, trời ơi, cuối cùng cũng có thể trút giận được rồi!"
Anh ta gần như không chút do dự xuống xe ngay, luyện quyền trong cơn mưa, Cao Ca ngồi trên xe nhìn dáng vẻ của anh ta, không nhịn được vừa khóc vừa cười. Khi Tống Phỉ nhận được điện thoại thì bị hù dọa, ra sức hỏi: "Em sao thế? Nói chuyện đi. Đừng để anh sốt ruột, nói gì đi."
Lúc này Cao Ca mới nói: "Luật sư Tống, có người chịu làm chứng rồi."
"Tốt quá, thế thì thuận lợi rồi, lần này có thể phê chuẩn bắt người được rồi, em đúng là lợi hại. Em đang ở trong xe hả? Mưa rồi, mau về nhà đi, anh sẽ chờ em ở nhà."
Giọng của Tống Phỉ không kích động như La Hải, giọng anh khá hòa nhã, nhưng Cao Ca biết anh rất vui mừng, trong những ngày qua, ngoài chính bản thân cô kiên trì thì Tống Phỉ bỏ ra rất nhiều công sức. Bất giác nét mặt cô cũng dịu dàng theo, "Vâng!"
La Hải đánh quyền xong liền lên xe, phóng nhanh trên con đường mưa ướt, lái về tiểu khu. Đợi khi Cao Ca lên lầu vào phòng, phát hiện đúng như dự đoán, cả Tống Phỉ lẫn mẹ Tống đều ở đây. Mẹ Tống mở cửa, mặt tươi rói dắt cô đi vào, ôm cô một cái, "Rốt cuộc cũng chờ được rồi, dì sẽ làm đồ ngon cho cháu. Nhanh thay đồ đi nào, đừng để bị cảm."
Cao Ca gật đầu bước vào trong, liền trông thấy Tống Phỉ đứng giữa phòng ăn và phòng khách – không biết là có phải đi ra đón cô không, cô gọi một tiếng luật sư Tống, Tống Phỉ quay đầu sang nhìn cô, nói: "Ngày mai anh đi cùng em." Không có gì yên tâm hơn điều này cả.
Giờ hẹn là vào lúc bảy giờ sáng hôm sau, không biết là để đề phòng quá nhiều người hay là vì phù hợp với thời gian của cậu ta. Từ sáng sớm Cao Ca và Tống Phỉ đã chuẩn bị xong, lúc ra khỏi cửa, mẹ Tống còn đặc biệt dặn dò, "Nhớ trò chuyện tử tế với người ta đấy." Vốn La Hải cũng muốn đi, nhưng Tống Phỉ thấy nếu có nhiều người quá thì sợ đối phương không muốn, bèn để anh ta ở lại văn phòng luật sư.
Để phòng ngừa người của nhà họ Triệu theo dõi, hai người bọn họ lái chiếc Santana mượn của chú Lưu hàng xóm, cửa xe kéo kín, ra khỏi tiểu khu liền chạy thẳng đến phía Tây thành phố. Địa điểm hẹn gặp không phải là quán cà phê mà là một công viên bên cạnh hồ nước ở thành phố Tần, nói là sau khi vào đó có một quảng trường nhỏ, bọn họ sẽ gặp nhau ở đó.
Lúc đến nơi chỉ mới sáu giờ bốn mươi lăm phút, trời hơi âm u, chỗ bên này khá hẻo lánh, cũng không có du khách gì. Tống Phỉ dừng xe ở ngay cổng, theo Cao Ca đi vào, vì công viên không lớn lắm nên rất nhanh đã đến quảng trường nhỏ kia, lúc này đã sáu giờ năm mươi lăm phút, vẫn không một bóng người.
Cao Ca bèn nói với Tống Phỉ, "Hay anh lên xe trước đi, chỉ sợ bạn ấy thấy anh không dám đi ra."
Tống Phỉ cũng không muốn để một mình Cao Ca đợi ở nơi trống trải thế này, nhưng cũng chẳng có biện pháp nào khác, chỉ đành dặn cô, "Không được để điện thoại rời khỏi người, có chuyện thì gọi cho anh ngay, hét to cũng được, công viên này không lớn, anh có thể nghe thấy."
Cao Ca đáp vâng, lúc này anh mới rời đi.
Đúng như dự đoán, Tống Phỉ đi chưa được hai phút thì Cao Ca nghe thấy có một giọng nữ gọi cô, "Cao Ca?!"
Cô đột ngột quay đầu lại, nhưng lại phát hiện ra đó là một cô gái rất trẻ. Cô có chút ấn tượng với cô ấy, cô... cô bé này không phải là nhân viên của nhà ăn số bốn sao? Vì dáng dấp đẹp nên lúc cô ấy mới đến làm, có rất nhiều nam sinh đều chạy đến nhà ăn số bốn ăn cơm, chỉ vì muốn gặp cô ấy, có một thời gian bọn họ còn gọi cô ấy là Tây Thi nhà ăn.
Cao Ca không ngờ sẽ lại là cô ấy. Nhưng nghĩ một lúc lại cảm thấy đúng, loại chuyện này, sinh viên làm sao biết mà để ý được, chỉ có nhân viên mới có thể thường xuyên để ý đến chuyện trong phòng ăn.
Cô lập tức đáp lại, "Đúng, là tôi. Là cô gửi Wechat với tôi, nói mình nhìn thấy cảnh ngày hôm đó sao?"
Cô gái đó đứng xa, cũng không đến gần, gật đầu nói: "Tôi nhìn thấy. Ngày hôm ấy tôi chính là phục vụ phòng bao đó, có thể cô không để ý đến tôi, nhưng cô vừa vào là tôi đã để ý ngay rồi, tôi đã xem rất nhiều chương trình do cô dẫn nên nhận ra cô."
"Cô cũng nhìn thấy ư?" Cao Ca gần như muốn hỏi ngay, nhưng rồi đành phải đè nén lại.
"Có thấy, nhưng cũng không hẳn là thấy hết." Cô gái ấy nói, "Có thể bọn họ không để ý, tôi đưa thức ăn xong liền đứng ở cửa, chính là ở một bên cửa lớn ấy, mấy người không thấy tôi mà tôi cũng thấy mọi người, nhưng tôi lại nghe thấy mọi người trò chuyện, đây là vì tiện cho phục vụ."
"Ngày hôm đó cô đi vào, có người hỏi cô uống coca sprite hay sữa chua, cô nói là sữa chua. Sau đó hắn ta nói xin lỗi cô trước, rồi lại bảo muốn cùng cô làm bạn, uống cạn hai ly rượu trắng. Tiếp đến tôi lén nhìn vào trong, thấy cô uống một hớp sữa chua rồi cả người rơi vào mê man, ngồi trên ghế lắc lư qua lại, cuối cùng ngã vào trong ngực Triệu Bân. Đúng rồi, cô bạn gái của cô còn hét lên nữa, lập tức nam sinh ngồi cạnh cô ấy mới hung dữ đe dọa, nói nếu mày dám hét tao sẽ cưỡng hiếp mày. Rồi cô ấy im miệng không nói gì nữa."
Lúc này Cao Ca mới biết vì sao Trương Manh lại không chịu nói ra, thì ra Tống Gia Cường đã sớm có đề phòng.
Cô gái ấy nói tiếp: "Sau đó Triệu Bân đỡ cô đi ra ngoài, hắn ta cao nên để đầu cô dựa vào trên vai mình, còn Tống Gia Cường và Trương Manh thì đi hai bên, thật ra đã lâu như vậy mà cô vẫn chưa tìm được nhân chứng cũng có nguyên nhân cả, vốn bọn họ cũng không thấy rõ, đâu ai dám tùy tiện đi xác nhận đâu."
Nói đến đây, Cao Ca có chút đề phòng lo lắng, dù cô biết nếu đã đến đây tức là đã có ý định, nhưng cô vẫn lo lắng, "Vậy cô có bằng lòng không?"
"Tôi vốn không muốn." Cô gái ấy nói thẳng, "Tôi biết Triệu Bân là người thế nào, nhà họ Triệu rất lợi hại. Tôi chỉ là một cô gái nông thôn, không tiền không thế, sợ hắn ta trả thù. Nên tôi mới mãi không chịu nói ra. Nhưng tôi đã xem video cô bị hắt canh, còn nhìn thấy mấy chữ phun sơn trên tường nữa, tôi còn biết mỗi ngày cô đều đi học, mỗi ngày đều đến dưới nhà ăn số bốn, muốn lấy lại công bằng cho bản thân. Tôi đúng là sợ thật, nhưng tôi lại cảm thấy, đều là phận con gái với nhau, nếu như đến chuyện này mà ngay cả phụ nữ còn không giúp phụ nữ, nếu cô cố gắng đến thế mà không thể thành công, vậy há chẳng phải bọn họ được đà muốn thế nào là làm thế ấy sao?"
Cô ấy nói: "Nên tôi suy nghĩ nhiều ngày, cuối cùng quyết định liên lạc với cô. Tôi đồng ý làm chứng cho cô, cô là một cô gái tốt, nhưng lại phải chịu oan, tôi không thể vờ như không thấy gì được, mà lương tâm tôi cũng không cho phép làm điều ấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.