Với Tay Bắt Lấy Vì Sao

Chương 32:




Cao Ca vừa nghe nói là đưa tiền thì quay sang nhìn bố.
Cao Vu Thành bị hai mẹ con nhìn mà lòng trống rỗng, mẹ Cao liền hỏi thẳng ông, “Ông rề rà gì đấy, mau nói chuyện ra đi.”
Cao Vu Thành đành thuật lại đầu đuôi câu chuyện.
Người đến là một cậu nam còn rất trẻ, cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi, lúc anh ta đi vào thì ngồi ở vị trí của lãnh đạo, còn lãnh đạo ông thì ngồi trên salon bình thường của khách. Vừa thấy ông đến, lãnh đạo lập tức đứng lên nói với người kia, “Trợ lý Chu, đây chính là Cao Vu Thành.”
Ông bèn hỏi: “Chuyện gì vậy, bên dưới không có ai trực đâu.”
Lãnh đạo trợn mắt nhìn ông, sau đó nói tiếp, “Đây là trợ lý Chu đến từ thành phố Tần, cậu ấy có chuyện muốn hỏi ông, ông cứ trả lời là được, đừng có phạm sai lầm đấy!” Sau đó lãnh đạo liền đi ra ngoài.
Cao Vu Thành là một người hiền lành, chưa từng gặp qua cảnh đời gì, thấy chỉ có mình mình ở lại thì căng thẳng. Kết quả trợ lý Chu đó lại rất dễ noi chuyện, theo lời của ông thì rất ôn tồn, khi nói còn cười híp mắt.
Mẹ Cao nghe đến đây liền bật cười, “Ông đúng là đồ ngốc, người ta muốn bẫy ông thì ắt hẳn phải cười với ông rồi. Nếu không cứ thử xem anh ta có quan tâm ông không?”
Cao Vu Thành nói, “Dù sao thì thái độ cũng rất tốt, hỏi tôi mấy tuổi rồi, công việc chính là gì, tiền lương một tháng bao nhiêu, sau đó còn nói tôi không đóng bảo hiểm thì mấy năm nữa về hưu phải làm sao? Cũng không thể làm việc tiếp được.”
”Rồi tôi thấy người ta nhiệt tình quá nên nói cho anh ta biết. Anh ta mới hỏi tôi, nếu tôi đồng ý làm một chuyện thì sẽ đưa cho tôi một số tiền lớn, từ giờ trở đi không cần làm việc cũng có thể dưỡng lão, hỏi tôi có làm không?”
”Tôi sợ chết đi được, còn tưởng anh ta bảo tôi đi cướp bóc gì chứ. Kết quả anh ta lại noi với tôi, bảo là có chút hiểu lầm, con gái bị oan ức, bọn họ có lòng bồi thường, chỉ cần chịu đồng ý không truy tố thì sẽ cho hai triệu.”
Mẹ Cao liền nói, “Nên công mới về nhà hỏi? Hai triệu đủ để ông kiếm mấy đời, sao ông không hỏi hắn ta là oan ức gì mà bồi thường những hai triệu hả?”
Cao Vu Thành tủi thân, “Nhưng tôi cũng đâu có đồng ý. Tôi thấy anh ta thì sợ quá, cũng không dám nói nhiều. Không phải là đã về hỏi bà rồi đó sao? Bà nói với tôi tôi cũng khó chịu, không phải tôi không trả lời gì anh ta sao? Tôi cũng không bắt máy nốt. Bà đừng có suốt ngày cái vẻ không bỏ qua cho người ta ấy đi.” Rồi ông nghiêng đầu nhìn Cao Ca, cầu cứu cô, “Con xem mẹ con đi.”
Cao Ca biết nhà mình luôn như thế, bố cô trung thực hồ đồ, mẹ cô lại mạnh mẽ phách lối, nên cả đời đều là mẹ cô quản xuyến việc nhà. Cũng giống năm đó vừa tốt nghiệp cấp hai không biết nên vào trường nghề hay là lên cấp ba, cả nhà bà nội đều có chung ý kiến chỉ là một con nhóc, nhà lại nghèo, học đại học cái gì, dáng dấp cô lại không đến nỗi nào, từ nhỏ đã có thể ca múa, nói là để cô đi làm giáo viên mầm non, mười tám tuổi là có thể kiếm tiền nuôi gia đình.
Nói cũng có lý, khi đó nhà cô vẫn chưa được như bây giờ. Bố cô nghe thế liền gật đầu, cuối cùng để mẹ cô từ chối thẳng mặt.
Cao Ca lại hỏi ông, “Bố không nhận lời, anh ta không tìm bố nữa chứ?”
Mẹ Cao nói thẳng, “Người kia đã có thể tìm được lãnh đạo của bố con thì nhất định có thể tìm được nhà của bà nội con. Tôi nói cho ông hay, đây là chuyện của Cao Ca, không liên quan gì đến người nhà mình, ông bớt dây vào họ đi, tôi chỉ có một đứa con gái này, nếu có người dám kéo chân sau thì tôi sẽ liều mạng với hắn!”
”Không thể nào!” Cao Vu Thành trả lời ngay, nhưng ông vẫn không nhịn được mà hỏi Cao Ca, “Con định cứ làm ầm vậy tiếp sao?” Ông nói với vẻ không dễ chịu gì, “Mọi người xung quanh đều biết, con ấy, sao xảy ra chuyện lại không nói với nhà chứ. Chuyện như thế không nên nói với bên ngoài, con... con... sao lại có ý nghĩ to gan vậy, sau này sao lập gia đình được.”
Cao Ca cũng biết nhất định bố cô sẽ nói câu này, ông là kiểu người nhát gan không có chủ kiến, nếu không cũng chẳng phải dây dưa giữa bà nội với mẹ nhiều năm đến thế, làm cho hai bên ai cũng tức. Khi ông gặp chuyện thì suy nghĩ đầu tiên là phải chịu đựng, Cao Ca đã sớm chuẩn bị câu trả lời rồi, “Chẳng qua là không gả chồng thôi mà? Hơn nữa cho dù phải gả, cũng sẽ không gả cho người ở quê.”
Bố cô liền nói, “Con không hiểu đâu, cho dù con một năm về một lần thì bọn họ cũng sẽ lời ông tiếng ve với đối tượng sau này của con.”
Cao Ca trả lời, “Con sẽ nói thẳng với anh ấy, không cần bọn họ phải nói. Bố à, con không thể từ bỏ được, hắn ta ức hiếp con như thế, lại còn làm nhục con, con sẽ không bỏ qua đâu. Nếu bố muốn khuyên con thì về đi ạ, con sẽ không nghe đâu. Mẹ, mẹ cũng thế.”
Cao Vu Thành định nói gì đó thì lại bị mẹ Cao trợn mắt, mẹ Cao nói, “Con không cần phải để ý đến bố con, mẹ ủng hộ con. Con còn nhớ lúc nhỏ mẹ dạy con thế nào không? Chúng ta làm sai thì phải nhận, chúng ta không sai thì phải đòi được công bằng.”
Làm sao Cao Ca có thể quên. Trong ấn tượng của cô, mẹ chính là một đời như thế. Bà bày sạp từng bán vằn thắn, bán rau cải, trái cây. Bạn đến ăn thì bà sẽ tiếp đãi tốt, còn những người ăn cơm bắt sâu thả vào trong để vu hại bà không hợp vệ sinh đòi tiền thì bà sẽ nhất quyết không theo, lợi hại nhất là có một lần, bà cho người ta nhìn thẳng vào gian hàng của mình, cầm con dao thái thịt đuổi tên côn đồ kia đến hai con phố, bà con nói, “Không có tiền thì tôi mời anh ăn, còn làm hại danh tiếng của tôi thì sẽ chém chết anh.”
Bà lớn lên trong hoàn cảnh như thế, cũng trở thành dáng vẻ ngày hôm nay.
Cô nhào thẳng vào lòng mẹ, nhỏ giọng thân mật mà nói, “Con biết mẹ là người tốt nhất mà.” Mẹ Cao hỏi cô gần đây sống thế nào, Cao Ca liền nói từ ngày đầu tiên, dĩ nhiên những chuyện không tốt thì cho lướt qua, đến chỗ có ngươi giúp cô thì nói kỹ càng, ngoài việc mẹ Cao cũng cố kìm nén, nhất thời vì đau lòng mà lau nước mắt ra thì bầu không khí khá là tốt.
Còn Cao Vu Thành nhìn vợ con ôm nhau, rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại, màn hình hiển thị tin nhắn, là em gái ông, nhưng giọng đầy lớn lối, “Hai triệu mà anh còn không lấy, anh điên rồi à. Em nói cho anh biết, nhất định phải lấy. Anh có nghe không đấy? Anh mà không muốn thì coi như em không có người mẹ này.”
Chân mày Cao Vu Thành gần như nhíu lại.
Ông thấy hai mẹ con mải nói chuyện không để ý đến mình thì vội trả lời lại, “Đừng để mẹ mình nhúng vào.” Bây giờ ông có hơi hối hận, không nên lén nói chuyện này cho mẹ biết, vốn ông chỉ định có nhiều người hơn cùng bàn bạc mà thôi, nhưng nhìn tình hình bây giờ với tất cả mọi chuyện thế này, cuối cùng mẹ chồng nàng dâu cãi vả ai cũng ghét người kia.
Kết quả bên kia không trả lời ngay. Cao Vu Thành hơi không yên tâm, nhưng lúc này ngoài cửa có tiếng động, ông thấy con gái đứng bật dậy từ trên giường, “Chắc là Tống Phỉ đến, chính là luật sư của con, anh ấy vẫn luôn giúp con nhiều lắm, gần đây con cũng ở với mẹ anh ấy nữa. Để con đi mở cửa.”
Cao Vu Thành không nhìn điện thoại nữa, cũng vội đứng lên.
Dáng vẻ của Tống Phỉ thật là rất dọa người, thân cao chân dài âu phục giày da khí thế áp đảo, anh vừa đi vào mà đã làm mẹ Cao miệng mồm lanh lợi cũng phải nghẹn họng, chỉ biết nói, “Cậu ngồi đi, ngồi đi.” Đợi đến lúc ngồi xuống thì bèn nói, “Cám ơn cám ơn. Đã làm phiền cậu nhiều rồi.”
Anh nghe thấy vậy, bèn cong môi với đối phương.
Cũng may Tống Phỉ không phải là người khó chung đụng, hỏi Cao Ca trước,“Nói hết chuyện rồi chứ?” Cao Ca rất tự nhiên mà gật đầu, “Nói hết rồi ạ.” Tống Phỉ nghe vậy bèn bảo, “Dì à, chuyện này vừa phức tạp mà cũng đơn giản, đơn giản chính là Cao Ca là người bị hại, em ấy bị đối xử không công bằng, muốn thông qua sự giúp đỡ của cảnh sát dùng pháp luật để tìm lại công bằng cho mình, mà người nào cũng có quyền có lực, chúng cháu đang trong giai đoạn yêu cầu. Còn điều phức tạp chính là bối cảnh của Triệu Bân, có điều chuyện này dài lắm, bây giờ trưa rồi chắc hai người cũng đều đói rồi, cháu đã đặt bàn ở quán cơm bên cạnh, chúng ta vừa ăn vừa nói.”
Cao Ca đáp, “Đã giờ này rồi mà anh còn đặt bàn.” Tống Phỉ tự nhiên xách túi xách thay cô, “Chuyện thuận tiện thôi mà, đi thôi, đừng để cô chú đói bụng.”
Cao Ca cũng quen thân với anh, hơn nữa biết nợ ân tình không thể trả trong một sớm một chiều được, chỉ có thể sau này từ từ báo đáp, bèn lên tiếng cám ơn. Mẹ Cao vẫn còn ngại, “Thật đúng là phải làm phiền cậu rồi.” Sau đó gọi Cao Vu Thành, “Đi thôi.”
Mà lúc này Cao Vu Thành rất rầu rĩ, ông nhìn tin nhắn vừa được gửi đến, “Bọn tôi đến thành phố Tần rồi, nhà chú đang ở đâu?”
Mà vào lúc này, tại nhà ăn số bốn, Trần Kiều nhìn người đàn ông trước mặt, có chút căng thẳng hỏi, “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Chu Lâm bèn nói, “Dù sao cũng có chuyện, nếu cô không muốn làm ồn ở đây thì tìm một chỗ đi.”
Trần Kiều đảo mắt, “Tôi chưa làm việc xong, anh đợi tôi một lát đi, còn nửa tiếng nữa, tôi không đi được bây giờ, bằng không ông chủ sẽ mắng tôi mất.”
Chu lâm nói, “Đi là được rồi, tôi sẽ nói với ông ta, ông ta không dám mắng cô đâu.”
Bỗng Trần Kiều căng thẳng. Thật ra cô biết, người của nhà họ Triệu mà tìm đến thì nhất định đã có người để lộ chuyện cô làm nhân chứng rồi, không phải nói là có thể bảo vệ nhân chứng sao? Có thể giữ bí mật ư? Cô không biết sai ở đâu, cô biết mình nên gọi điện cho Lưu Mân, cô ấy bảo nếu có chuyện thì hãy tìm cô ấy. Nhưng bây giờ đến cả cơ hội cũng không có.
Sau đó Chu Lâm kéo cô, định đưa cô đi.
Nhưng cô không muốn, lại không dám kêu lớn, ở đây ồn ào đến thế, làm lớn chuyện rồi cũng khó coi, cô còn phải làm tiếp ở đây nữa! Cứ lấp lửng như thế mà bị kéo ra khỏi nhà ăn. Xe của người đàn ông này đã đậu dưới lầu, anh ta nói với cô, “Lên đi.”
Trần Kiều sợ hãi, bèn hỏi anh ta, “Anh muốn đưa tôi đi đâu.”
Chu Lâm nói, “Chẳng đi đâu cả, chỉ ở trong xe nói chuyện mà thôi.”
Anh ta nhìn cô, từ nét mặt sợ sệt cũng đoán được đại khái suy nghĩ của Trần Kiều, bèn nói, “Tôi không có ý gì với cô cả, cô ngồi đằng sau đi, tôi ngồi ở trước.”
Trần Kiều hết cách, chỉ đành phải gật đầu.
Vào trong xe, Chu Lâm bèn nói, “Cô có biết nhà họ Triệu làm gì không?” Trần Kiều lắc đầu, cô chỉ biết là có rất nhiều tiền. Chu Lâm thấy vậy liền bật cười, rồi nói tiếp, “Tôi cho cô hay, chính là khiến cô không thể sống tiếp ở thành phố này được nữa, đến một cọng tóc gáy cũng không cần.”
Trần Kiều im lặng.
Chu Lâm nói tiếp: “Tôi biết cô đã đi làm chứng cho Cao Ca rồi, sao nào, tinh thần chính nghĩa bộc phát, lòng rất căm phẫn ư? Nhưng sau cô không nghĩ kỹ đi, cả cái đại học thành phố Tần này có bao nhiêu người, đều là chúng tài tử tài nữ của các trường đại học lớn, vì sao không một ai đứng ra mà chỉ có một nhân viên quèn chỉ mới tốt nghiệp cấp hai như cô đứng ra?! Bởi vì chỉ có cô ngốc! Nhưng nhà họ Triệu lại thích người ngốc như cô, bọn họ cho cô một cơ hội thay đổi số mệnh. Cô có muốn không cần phải làm nhân viên phục vụ ở nhà ăn này nữa không, cũng không cần phải vì ba nghìn tệ mà ngày ngày dậy sớm lầm than, cũng không cần phải nhìn theo các cô gái xinh đẹp khác mà lòng thầm hâm mộ không?”
Trần Kiều ngạc nhiên nhìn anh ta, dĩ nhiên cô chẳng ngờ nổi, cô đến đây chính là vì để giống như bao người khác.
Chu Lâm nói: “Rất đơn giản, đi học, có nhà, có xe, chỉ cần cô nghĩ thông suốt thì sẽ có tất cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.