Vốn Tưởng Là Định Mệnh

Chương 44: Dung Diệp




Ngày hôm sau…
Ở nhà Phùng Khiếu Khâm liên tục ba hôm, nên hôm nay tan làm Tô Hà Xuyên đã cùng với Trịnh Dĩ Khê trở về căn hộ chung cư. Lúc này, trên đoạn đường lái xe, tâm trạng của cả hai cực kỳ vui vẻ trò chuyện với nhau, cô ấy lên tiếng:
“ Hà Xuyên, cậu có thấy tớ với chị diễn viên Mỹ Hàn giống nhau không? ”
“ Khá giống đấy, nhưng người giống người đâu phải chuyện hiếm gặp. Từng có một người đàn ông nhận nhầm tớ với bạn gái của anh ấy, lúc nhìn hình thì cũng thấy giống nhau thật. ”
“ Thật luôn hả? ”
Tô Hà Xuyên nghiêm túc gật đầu, nhưng vẫn chăm chú lái xe ô tô. Sau đó, cả hai tiếp tục vài chuyện linh tinh, bỗng nhiên điện thoại của cô vang lên âm thanh thông báo tin nhắn. Có điều, bởi vì cho rằng là Phùng Khiếu Khâm nên cô tạm thời không lấy ra kiểm tra.
Lúc này, chiếc xe đỗ lại trong tầng hầm, Tô Hà Xuyên và Trịnh Dĩ Khê cùng nhau mở cửa bước xuống mỗi người mỗi bên. Thế nhưng, sắc mặt của cô chợt thay đổi, lông mày nhíu chặt và ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, xem dòng tin nhắn khá dài có nội dung rất lạ lẫm và của một số lạ gửi đến.
Xin chào cô Tô, chắc cô không biết tôi là ai đâu nhỉ, nhưng tôi khá rõ về cô đấy. Nói cho cô biết một bí mật và cô không cần phải cảm ơn tôi, do tôi thấy cô đáng thương nên mới nói ra. Vấn để chính là, người con gái Phùng Khiếu Khâm yêu thực sự tên Hề Dung Diệp chứ chẳng phải là cô, anh ta chỉ đang lợi dụng cô như kẻ thế thân cho cô ta. Cô muốn xem hình ảnh, thì cứ lên Instagram của cô ta để biết rõ hơn. Nếu cô không tin, thì cứ đến tập đoàn Vũ Thị ở thành phố B tìm hiểu, chẳng một ai không biết mối quan hệ của Phùng Khiếu Khâm và Hề Dung Diệp trước đó. ”
Cái gì mà yêu thực sự là Hề Dung Diệp?
Lợi dụng cô như kẻ thế thân?
Mối quan hệ của Phùng Khiếu Khâm và Hề Dung Diệp?
Đọc đi đọc lại liên tục mấy lần, hoàn toàn tập trung nhưng càng suy nghĩ đầu ốc của Tô Hà Xuyên càng rối bời, không hiểu rốt cuộc chuyện này là sao.
Và rồi, Hà Xuyên vội vàng bấm gọi cho số điện thoại ấy để hỏi rõ ràng. Thế nhưng, chỉ nhận lại câu nói ‘ Thuê bao… ’
“ Cậu sao vậy, Hà Xuyên? ”
“ Dĩ Khê à, chuyện này là sao vậy? ”
Bàn tay của Tô Hà Xuyên run rẩy luýnh quýnh đưa điện thoại cho Trịnh Dĩ Khê đọc dòng tin nhắn, hốc mắt đã dần dần đỏ hoen thấy rõ. Đọc xong, cô ấy há hốc kinh ngạc vì nội dung, trong đầu hỗn loạn với từng câu từng chữ, nhưng sau đó lên tiếng trấn an.
“ Hà Xuyên, cậu hãy bình tĩnh, có khi là đố kỵ ganh ghét nên chia rẽ tình cảm của cậu và chủ tịch Phùng. ”
“ Dung Diệp, Dung Diệp… ”
Tô Hà Xuyên lẩm bẩm cái tên ấy, đôi mắt trở nên xao động nhớ đến sự việc xảy ra vào tối đó và hình ảnh được người đàn ông ấy đưa cho cô xem qua, thậm chí là câu nói: ‘ Cô có nét giống với bạn gái tôi, thậm chí đến dáng người nên tôi mới nhìn nhầm, xin lỗi cô! ’
“ Dung Diệp? Thành phố B? Khiếu Khâm từng yêu đơn phương, chẳng lẽ là cô gái tên Dung Diệp đó? ”
“ Tớ có nghe Hàn Dư nói qua, bảo là Phùng Khiếu Khâm từng yêu đơn phương…Hay để tớ gọi hỏi em ấy thử. ”
Vừa dứt câu, Trịnh Dĩ Khê đã gấp gáp lấy chiếc điện thoại từ trong túi xách, ngón tay lướt nhanh trên màn hình tìm kiếm tên của Hàn Dư.
Thực sự, Sở Hàn Đông chung tình với Phùng Khiếu Khâm hơn cả Trịnh Dĩ Khê cô, dò xét thế nào cũng bảo ‘ anh không biết, anh không rõ’.
Rất nhanh, Hàn Dư đã nghe máy:
“ Em nghe đây chị dâu. ”
Trịnh Dĩ Khê hít vào thở ra, cố gắng điều chỉnh cảm xúc lẫn giọng nói, sau đó lên tiếng:
“ Hàn Dư, em nói là chủ tịch Phùng từng yêu đơn phương, vậy cô gái đó tên gì vậy em? ”
“ Em cũng không rõ nữa, chỉ nghe anh Hàn Đông bảo thế thôi. Sao chị không hỏi anh ấy? Nhưng mà có gì không chị? ”
“ À không, là chị Hà Xuyên tò mò ấy mà. ”
Lúc này, đầu dây bên kia có chút ngập ngừng, sau đó lên tiếng:
“ Em từng nghe loáng thoáng anh Khiếu Khâm và anh Hàn Đông nói chuyện điện thoại, hình như là họ Diệp hay tên Diệp gì đó á chị. ”
Tô Hà Xuyên và Trịnh Dĩ Khê bất giác nhìn nhau, trong đôi mắt của ai cũng đang dậy sóng nổi lên cơn nóng khôn nguôi. Thế nhưng, cô ấy kìm nén xuống, kiểm soát lý trí, sau đó lại hỏi:
“ Đã lâu chưa em, cách đây bao lâu rồi nhỉ? ”
“ Lúc anh Hàn Đông nói với em anh Khiếu Khâm đã có người trong lòng thì cách đây khoảng tầm hơn ba năm trước hoặc lâu hơn nữa. Chuyện đã lâu lắm rồi ạ, chị Hà Xuyên vẫn còn để ý sao? ”
Bỗng dưng, Tô Hà Xuyên vội vàng xoay người đi tới mở cánh cửa xe, nói:
“ Cho tớ mượn xe. ”
“ Ơ Hà Xuyên, Hà Xuyên… ”
Chiếc xe ô tô lau nhanh trên đường lớn, Tô Hà Xuyên tập trung hoàn toàn vào việc lái xe, bàn tay siết chặt lấy vô lăng điều khiển, gấp gáp muốn tìm Phùng Khiếu Khâm hỏi rõ trực tiếp. Thắc mắc này giày vò trái tim và tinh thần cô vô cùng, càng không thể nói chuyện thông qua điện thoại.
Khoảng mười năm phút sau, chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự. Và rồi, Hà Xuyên nhanh chóng xuống xe vội vã đi đến, người làm lập tức cung kính cửa cổng cho cô. Thế nhưng, vừa vào nhà đã gặp phải bà Trương, lên tiếng:
“ Cô Xuyên… ”
“ Anh Khiếu Khâm về nhà rồi phải không thím? ”
“ Phải, cậu ấy vừa về, đang trên phòng! ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.