Vốn Tưởng Là Định Mệnh

Chương 48: Xin Đừng Bắt Ép Làm Điều Tôi Không Thể




Ngày hôm sau…
Một đêm dài đằng đẵng trôi qua, Tô Hà Xuyên hiện tại đã khác, không còn khóc lóc thê thảm, nhưng nỗi buồn cùng cực thể hiện rõ trong ánh mắt và trên khuôn mặt mĩ miều ấy.
Hà Xuyên vốn dĩ là cô gái có trách nhiệm với công việc, cô sẽ không đột ngột nghỉ làm khi chưa bàn giao cho nhân viên khác. Thế nên, sáng nay cô vẫn đi làm bình thường, mặc kệ sẽ đối diện với người cô không muốn gặp nhất hiện tại.
Lúc này, Phùng Khiếu Khâm từ tốn đi theo phía sau của Tô Hà Xuyên, căn bản từ căn hộ chung cư của cô đến đây. Và rồi, đến khi cánh cửa tự động đóng lại, anh mới phản ứng ôm chầm lấy cô từ phía sau, dịu giọng cất lên:
“ Cho anh thêm một cơ hội đi Hà Xuyên. ”
“ Chúng ta không thể quay lại, tôi càng chẳng thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. ”
Tô Hà Xuyên bĩnh tĩnh dứt khoát gỡ hai tay của Phùng Khiếu Khâm ra khỏi, sau đó chủ động chạm quay người đối diện trực tiếp với anh, thẳng thắng giải quyết lần cuối cùng.
“ Một mối quan hệ, quan trọng nhất là niềm tin. Sau chuyện này, tôi chẳng còn niềm tin anh sẽ thật lòng. Nhưng cũng cảm ơn anh, đã cho thời khoảng thời gian rất đẹp, rất hạnh phúc,…Phùng Khiếu Khâm, tôi muốn xin nghỉ việc để cân bằng lại tất cả! ”
Giọng điệu nhẹ nhàng vô cùng dịu êm, đôi mắt long lanh biết cười nay đã thay đổi, nụ cười rạng rỡ tỏa nắng làm hiện rõ hai bên má lúm đồng điếu lúc này cũng chẳng còn xuất hiện. Những điều đó, đối với Phùng Khiếu Khâm là một loại tra tấn và giày vò khủng khiếp, cảm giác tội lỗi tấn công anh tột cùng.
“ Anh hứa sau này sẽ không giấu giếm với em bất cứ điều gì. Anh thực sự rất yêu em, xin hãy tha thứ cho anh lần này được không? ”
“ Tôi chẳng làm được, xin đừng bắt ép làm điều tôi không thể. ”
Diện mạo này, mỗi lần nhìn vào gương cô nghĩ ngay đến ‘ Dung Diệp ’ người anh từng yêu đắm say, thế thì làm sao cô và anh có thể tiếp tục và xem như chưa từng xảy ra?
Tiếp tục cũng chẳng hạnh phúc, thôi thì buông tay càng sớm càng tốt, để trái tim bớt tổn thương thêm một chút…
Cả người Phùng Khiếu Khâm bất động sau câu trả lời ấy, đăm đăm nhìn vào đôi mắt có lớp sương bao phủ, sau đó đắm chìm vào khuôn mặt.
“ Nếu trước đó anh thành thật nói với em, thì liệu em có tha thứ cho anh không? ”
Mi mắt Hà Xuyên rũ xuống buồn bã thê lương, cất tiếng trả lời:
“ Tôi không biết nữa, chuyện này quá bất ngờ ngoài sức tưởng tượng của tôi, tôi không có trả lời. ”
Sau đó, Hà Xuyên tiếp tục lên tiếng:
“ Tôi sẽ bàn giao công việc lại cho thư ký Thẩm… ”
Tiếp theo, Hà Xuyên đặt một chiếc hộp khá to đang trên tay lên kệ tủ gần đó, lại nói:
“ Tôi gửi lại tất cả các món quà cho anh đấy, như vậy sẽ thấy nhẹ nhõm hơn. ”
Thế nhưng, bàn tay nhỏ nhắn của Tô Hà Xuyên lập tức bị nắm chặt, được bảo bọc trong lồng bàn tay ấm áp của Phùng Khiếu Khâm. Sau đó, anh điềm đạm lên tiếng:
“ Anh thú nhận bản thân ấn tượng là vì em giống với Dung Diệp, nhưng sau thời gian tiếp xúc với em, chẳng biết từ lúc nào anh đã rung động và yêu em, căn bản tính cách của cả hai là hoàn toàn khác biệt. Sau lần Bạch Chi, lúc em giận dỗi, anh nhận ra rõ ràng cảm xúc lẫn trái tim của mình, phát hiện anh yêu em nhiều hơn tưởng tượng. Hà Xuyên, anh từng muốn buông tay chôn giấu bí mật, để em chỉ biết rằng anh khốn nạn mà thôi. Thế nhưng, anh ích kỷ, anh không muốn mất em!
- Đã rất nhiều lần anh muốn thành thật nói với em, nhưng mà…anh sợ…anh chẳng đủ cam đảm để đối diện. Hà Xuyên, xin lỗi em!
- Được, anh đồng ý chia tay, chấp nhận cho em nghỉ việc, để em tự do cân bằng lại tất cả. Thế nhưng, đó không phải là bỏ cuộc, anh sẽ theo đuổi lại em, là ấn tượng với em, Tô Hà Xuyên! ”
Sau một ngày làm việc với tâm trạng đầy bất ổn, Tô Hà Xuyên cùng với Trịnh Dĩ Khê trở về căn hộ chung cư. Khi nãy trên đoạn đường về nhà, cả hai đã ghé quán mua thức ăn tối, do chẳng ai biết và có tâm trạng nấu nướng.
Lúc này, Hà Xuyên vào phòng, cơ thể mệt nhoài thả người nằm dài xuống giường, đôi mắt đỏ au nhìn trân trân vào trần nhà suy nghĩ từng lời và hành động của Phùng Khiếu Khâm, lẫn cả những kỷ niệm vui vẻ, hạnh phúc của cả hai từng có với nhau.
Thực sự, vết thương này chỉ có thể dùng tháng dùng năm mới có thể chữa lành, hiện tại cô đã mất niềm tin vào đàn ông.
Hạnh phúc rồi hứng lấy giông tố thì cô cảm thấy nên chọn bình yên, tuy cô đơn nhưng không tổn thương hay phải đau khổ…!
Sau khi tắm xong và cho thức ăn ra bàn, Trịnh Dĩ Khê vào phòng ngủ tìm Tô Hà Xuyên gọi ra ăn tối. Lúc này, cánh cửa phòng được hé mở, sau đó cô ấy chầm chậm bước đến bên giường, vừa ngồi xuống vừa lên tiếng:
“ Sao không tắm đi, còn ra ăn tối nữa? À, ừ, hay là ăn tối xong, chúng ta đi dạo cho khuây khỏa đầu óc nhé? ”
Tô Hà Xuyên ngồi dậy nhìn Trịnh Dĩ Khê cười khẽ cho cô ấy an lòng, nhưng vốn dĩ nó rất gượng gạo, cất tiếng trả lời:
“ Tớ không sao…À…cậu với Sở tổng thế nào? Dĩ Khê, chuyện này chẳng liên quan đến anh ấy đâu. ”
“ Qua chuyện của Phùng Khiếu Khâm, tớ thấy lòng người thật khó đoán. ”
“ Nhưng mà… ”
“ Bỏ đi, nói chuyện của cậu này. Thế nào? Cậu định sẽ về thành phố B hả? ”
Tô Hà Xuyên gật đầu, đưa mắt nhìn ra cửa kính, sau đó giọng điệu nhàn nhạt lên tiếng trả lời:
“ Ừ, chắc cuối tuần tớ về. ”
“ Cậu định về luôn à? ”
Hà Xuyên mỉm cười xoay lại, bàn tay nắm lấy bàn tay của cô ấy, nói:
“ Không đâu, sao có thể bỏ cậu một mình chứ! Tớ dự định về vài tuần và đi du lịch chữa lành, tâm trạng ổn hơn sẽ quay lại xin việc ở tập đoàn khác. ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.