Vốn Tưởng Là Định Mệnh

Chương 51: Điều Tra




Thành phố X…
Ở một căn biệt thự hiện đại sang trọng, chính xác tại phòng khách lúc này có hai người đàn ông, nét mặt của ai cũng trông cực kỳ nghiêm túc lẫn căng thẳng, một người lắng nghe và một người cung kính báo cáo.
“ Đó là thông tin hoàn toàn chính xác và đã có người quen xác nhận, Phùng Khiếu Khâm chính là em trai của Phùng Chí Hâm, con trai út của ông bà Phùng mà trước đây ai cũng cho rằng anh ta đã chết trong vụ tai nạn máy bay với ba mẹ.
- Bởi vậy, những thông tin về gia cảnh của Phùng Khiếu Khâm là một ẩn số khiến cho rất nhiều người tò mò, vốn dĩ Phùng Chí Hâm đã tính toán sẵn từ trước. ”
Từng ngón cử động nhịp nhàng gõ xuống thành ghế sofa, sắc mặt Hồ Bỉnh Chương vẫn lạnh lẽo như ngày thường, vẻ bề ngoài gai góc cá tính cảm nhận già dặn hơn so với độ tuổi hai mươi lăm, căn bản những bi kịch cuộc đời đưa đẩy khiến anh ấy phải bản lĩnh và mạnh mẽ hơn người.
Nhàn nhạt lên tiếng:
“ Không còn gì nữa thì anh về đi. ”
“ Tôi xin phép! ”
Người đàn ông ấy kính cẩn khom người cúi đầu trước Hồ Bỉnh Chương, sau đó xoay đi và đôi chân định bước thì đột ngột cánh cửa chính mở ra, một cô gái tự tiện vào nhà.
“ Chào cô Vi Song. ”
“ Chào anh! ”
Vạn Vi Song vẫy tay hai ba cái chào hỏi, sau đó mở tủ đổi thành đôi dép bông mềm mại. Lúc này, người đàn ông ấy đi khỏi nơi đây, hiện tại chỉ còn hai anh em Hồ Bỉnh Chương.
“ Gì thế anh? ”
Vạn Vi Song định cầm lấy tệp hồ sơ trên bàn, thì Hồ Bỉnh Chương đã nhanh tay hơn cầm lấy, điềm đạm trả lời:
“ Hồ sơ của anh. ”
Vi Song bĩu môi một cái, sau đó sắc mặt trở nên dò xét anh ấy, nghi ngờ hỏi tiếp:
“ Điều tra về chị Hà Xuyên đúng không? ”
“ Sao anh phải điều tra về chị ấy? ”
Vạn Vi Song bĩu môi rõ ràng hơn nữa, lập tức thả người ngồi xuống sofa, nói:
“ Anh không cần phải giấu giếm với em, nhưng mà chị Hà Xuyên dễ thương thật đó, tiếc là chị ấy đã có bạn trai, nếu không em nhất định sẽ giúp anh theo đuổi. ”
Hồ Bỉnh Chương khẽ cười, nhưng không đáp gì lại với cô ấy. Thấy thế, Vạn Vi Song lại tiếp tục lên tiếng:
“ Ngày mai em đi cấm trại cùng nhóm bạn, anh đừng đợi em về nhé. ”
…----------------…
Tối ngày hôm sau…
Sau ba ngày ba đêm ở nơi không có điều kiện và thiếu thốn về mọi mặt, Tô Hà Xuyên cảm thấy bản thân đã vô cùng may mắn, dặn lòng sẽ cố gắng để giúp đỡ mọi người trong hoàn cảnh khó khăn.
“ Em mệt không? Sao không nghỉ ngơi sớm đi. ”
Mạnh Hải mang đến cho Hà Xuyên một cốc nước ấm, vừa đưa cho cô vừa ngồi xuống tảng đá bên cạnh. Vùng núi hoang sơ, hẻo lánh nên rất yên tĩnh, lại thêm đoàn người tham gia hiện tại đã vào lều nghỉ ngơi.
“ Cảm ơn anh! ”
Tô Hà Xuyên đưa tay nhận lấy, lại nói:
“ Em chưa muốn ngủ, cũng thấy không mệt lắm! ”
Lúc này, Mạnh Hải âm thầm nhìn sang Hà Xuyên, cảm thấy trong lòng cô hiện tại vẫn chưa thể nguôi ngoai được phần nào, có rất nhiều nỗi buồn giấu trong đáy mắt.
“ Dự định tiếp theo của em sẽ làm gì? ”
“ Nghỉ ngơi tận hưởng xong thì phải làm việc thôi. ”
“ Vẫn quay lại đây à? ”
Tô Hà Xuyên giả vờ thản nhiên gật đầu, cầm cốc nước ấm đưa lên miệng uống từng ngụm nhỏ, ánh mắt trở nên biến động mất sự tự nhiên.
“ Vâng, em chỉ về thành phố B chơi thôi, vốn đã có dự định sinh sống ở bên đây. ”
“ À…anh nghe cô anh nói, ông Chu Khanh và vợ ông ta đã bị cảnh sát bắt giữ… ”
“ Em không muốn nghe về việc của ông ta. Cũng đã trễ, em vào lều đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi, làm việc cả ngày rồi. ”
Tô Hà Xuyên cứ nằm lăn qua lộn lại bên trong căn lều nhỏ, chẳng thể nào vào giấc với những tâm tư ngổn ngang và buồn bã sâu kín, nỗi đau nơi trái tim vẫn nguyên vẹn như hôm đó, cứ nghĩ đến là nước mắt lại tuôn trào.
Bỗng dưng, cô ngồi dậy gạt đi dòng lệ vừa rơi ra ở khóe mắt, mang theo điện thoại rời khỏi căn lều của mình, đôi chân nặng nề từng bước tiến đến nơi cô thường ngồi lúc được rảnh rỗi.
Sau đó, Hà Xuyên ổn định ngồi trên tảng đá lặng lẽ ngắm những ngôi sao trên bầu trời, có làn gió thổi vô cùng mát mẻ, không gian yên tĩnh tới dễ chịu đầu óc.
Bỗng dưng, Tô Hà Xuyên mở sáng màn hình điện thoại, vô vàn hình ảnh của cả hai chụp chung hiện ra trước tầm mắt của cô khiến trái tim nhức nhói đau đớn, lồng ngực thắt chặt khó thở cực kỳ và nước mắt cứ liên tiếp trào dâng đến cô không thể nhìn rõ, nhưng rồi cô cứng rắn quyết định xóa đi từng tấm.
“ Phùng Khiếu Khâm, tôi nhất định sẽ quên được anh! ”
Có điều, chỉ vừa xóa một tấm ảnh đầu tiên, Hà Xuyên đã chẳng thể tiếp tục, sau đó gục mặt co chân ôm gối bật khóc nức nở, chiếc điện thoại trên tay cũng dần dần bị cô buông lỏng rơi xuống vị trí bên cạnh.
Thế nhưng, từ phía đằng sau lưng của Tô Hà Xuyên có một người đang chậm rãi từng bước tiến đến gần cô và cẩn thận đeo cả gân tay, người đó cố gắng không để phát ra bất cứ một tiếng động kỳ lạ nào thu hút cô.
Và rồi…
Bụp…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.